*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhặt được Thẩm Khác ở trong thùng rác.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn không bao giờ ngờ rằng cái giá phải trả cho việc quyến rũ người khác sẽ là một chuyến tham quan nhà ma kéo dài nửa ngày.
Trên đường bị tóm tới nhà ma, Đường Vãn Vãn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, chắc chắn sẽ bán cái mạng nhỏ này cho nhà ma luôn rồi.
Ngôi nhà ma nằm trên một sườn đồi ở ngoại ô thành phố Đồng, xung quanh vắng vẻ rất thích hợp rất hợp với bối cảnh.
Thẩm Khác chỉ vào sườn đồi bên này, nói: "Nghe nói đây là mộ tập thể."
Từ nhỏ Đường Vãn Vãn đã rất sợ ma, cô run rẩy nói: "Tôi vừa lên mạng tra một chút, thì thấy trên diễn đàn nhà ma có người nói một trong số những con ma ở đây là ma thật đấy, không phải diễn viên đóng giả đâu."
Thẩm Khác cười sâu xa: "Sao mà cô biết bài viết đó là người hay quỷ đăng lên chứ?"
Đường Vãn Vãn: "Á á á!"
"Thẩm Khác, tôi không đi đâu!"
"Về nhà tôi sẽ quỳ trên vỏ sầu riêng, tay không chặt sầu riêng, gặm vỏ sầu riêng bằng răng thậm chí ăn sầu riêng trong thùng rác. Xin anh đấy, đừng bắt tôi vào nhà ma mà, huhuhu."
Nhân viên soát vé ở cổng nhà ma bị hai người chọc phì cười, trông hai người họ như một đôi tình nhân trẻ vậy, nghe ý tứ trong lời của cô gái thì có vẻ như cô phạm phải một sai lầm gì đó nên bạn trai cô mới đưa cô tới nhà ma, đôi này hài hước quá đi mất.
Nhân viên soát vé cười nói với Đường Vãn Vãn: "Con gái quỳ sầu riêng làm gì, cô hôn anh ta một cái, đảm bảo anh ta sẽ hết giận ngay ấy mà."
Đường Vãn Vãn dường như nhìn thấy vị cứu tinh của cuộc đời mình, liền suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.
Nhân viên soát vé lại nói tiếp: "Anh ta mà hết giận thì cô nói gì anh ta cũng đều nghe cho mà xem, cô nói không vào nhà ma, chắc chắn anh ta sẽ không bắt cô vào nhà ma nữa đâu."
Dù sao thì vé đã bán ra cũng không có được hoàn lại, phen này tính thế nào cũng không có lỗ nha.
Thẩm Khác bình thản liếc nhân viên soát vé một cái.
Đột nhiên!
Nốt ruồi lệ chợt nóng lên. Ấm áp mềm mại thơm tho. Là một đôi môi mềm mại.
Đường Vãn Vãn bám vào vai anh, kiểng nhẹ mũi chân hôn lên nốt ruồi lệ của anh.
Thẩm Khác: !
Hoá thạch
-ing!
Đường Vãn Vãn, cô rốt cuộc có biết nụ hôn đại diện cho cái gì không thế hả?
"Thẩm Khác, tôi hôn rồi đấy, anh bớt giận chưa?" Đường Vãn Vãn sững sờ nhìn anh, đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời, cô liền đưa ra nghi ngờ thẳng tưng của mình: "Hay là tôi phải ngủ với nốt ruồi lệ của anh nữa mới được? Giống như ngủ với transformers ấy?"
Thẩm Khác: "…"
Nhân viên soát vé bị nhét cho ngập miệng cơm chó, có chút tiêu hoá không nổi.
"Bùm…"
Anh ta thả một quả rắm vang to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!