(|) của Thẩm Khác bị máy xúc ép qua.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn không bao giờ nghĩ rằng, cô có thể đẩy một người đàn ông ra bậc thềm.
Trong nháy mắt, người đàn ông một đường lăn thẳng tới góc tường dưới bậc thang, cô và nhân viên dọn nhà đều không chắn được.
Nhân viên dọn nhà xông tới dìu anh, Đường Vãn Vãn chạy theo kiểm tra vết thương, luôn mồm xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu."
Lúc lăn xuống, người đàn ông kịp thời dùng tay ôm lấy đầu, hiện tại nằm ở góc tường, vẫn duy trì cái tư thế ôm đầu này nửa ngày không nhúc nhích. Hai mắt nhắm nghiền, giống như đã mất tri giác.
Đường Vãn Vãn bị dọa.
Trong nháy mắt chỉ có một ý nghĩ: xong rồi, mình giết người rồi, mình phải ngồi tù rồi, còn một đống máy xúc đang cần mình cải tiến tính năng giờ phải làm sao đây, trong ngục giam có máy xúc không vậy?
"Tiên sinh, ngài không sao chứ, ngài đứng lên được không?" Nhân viên dọn nhà sốt sắng mà nhìn về phía Đường Vãn Vãn: "Mau gọi 120 đi."
Đường Vãn Vãn vội lấy điện thoại di động ra, bấm 120: "Có người lăn xuống từ cầu thang tại đường Hoa Viên tiểu khu Hạnh Phúc, gọi nửa ngày vẫn nằm bất động."
Đầu bên kia điện thoại không biết hỏi gì đó, Đường Vãn Vãn nghe xong, lòng như tro tàn: "Có lẽ chết rồi."
Nghe theo hướng dẫn, Đường Vãn Vãn đưa tay thò vào trước mũi người đàn ông, từng hơi thở sâu ổn định thổi lên lòng ngón tay c*̉a cô, Đường Vãn Vãn mừng như điên: "Anh ấy chưa chết! Anh ấy còn thở! Tôi không giết người!"
Sau khi gọi điện thoại cho 120, Đường Vãn Vãn cúp điện thoại ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông đã ngồi dậy được.
Anh dựa lưng vào vách tường, hung dữ nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt vẻ mặt vô cùng vặn vẹo, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đem lột gân rồi bỏ xuống chảo dầu.
"Anh không sao chứ? 120 lập tức tới ngay." Đường Vãn Vãn nhìn khuôn mặt này c*̉a anh, đột nhiên trừng lớn hai mắt, không dám khẳng định mà nói: "Thẩm... Khác?"
Thẩm Khác dùng ngón tay cái quệt qua khóe môi, không nói gì.
Vừa nãy anh lại ngủ thiếp đi rồi.
Đường Vãn Vãn không thể tin được: "Anh là Thẩm Khác?"
Thẩm Khác âm thanh lạnh nhạt: "Chắc tôi là ông nội c*̉a cô đấy."
Đường Vãn Vãn lúc này mới xác định, ngài đây chính là Thẩm Khác. Đại thiếu gia thứ thiệt, Thẩm Khác. Người đàn ông quý giá nhất thành phố Đồng, Thẩm Khác.
"Thẩm Khác, tôi là Đường Vãn Vãn, Đường Vãn Vãn ở phòng 601." Đường Vãn Vãn được nước nói tiếp: "Sao anh lại tới đây? Đến xem tên chúa đất nào đã mua nhà c*̉a anh à?"
Môi Thẩm Khác nhếch lên một đường, không lên tiếng.
Đường Vãn Vãn phủi phủi đống bụi đất trên ống quần c*̉a anh, bị Thẩm Khác tát vào tay một cái bảo đi ra.
Tòa nhà trong tiểu khu Hạnh Phúc là mô hình một cầu thang hai hộ, trên tầng 6 có hai hộ gia đình. Rất lâu về trước, Đường gia ở phòng 601, đối diện là phòng 602 c*̉a ông bà nội Thẩm Khác
Bố mẹ c*̉a Thẩm Khác bận bịu chuyện làm ăn không thời gian chăm sóc con trai, nên đưa Thẩm Khác đến nhà ông bà nội, năm đó hắn mới 6 tuổi. Từ đó về sau, trở thành hàng xóm đối diện c*̉a Đường Vãn Vãn.
Thẩm Khác ở đây đến tận năm cấp 2.
Năm lớp 8, Thẩm gia thăng quan tiến chức như diều gặp gió, một đêm vọt tận lên mây, liền đón Thẩm Khác và Phú Quý Oa, ông nội Thẩm và bà nội Thẩm c*̃ng được đón đi, phong 602 liền không người ở. Nhiều năm như vậy vẫn vườn không nhà trống, không cho người ngoài thuê mà c*̃ng chẳng bán đi.
Đường Vãn Vãn hỏi Thẩm Khác trong weixin, nhà c*̉a ông nội Thẩm có phải bán đi rồi không, thuận tiện sân si phong cách trang trí c*̉a người mua nhà, còn đặt cho người này một biệt danh "Chúa Đất."
"Sao anh dám ngồi trên giường mỹ nhân c*̉a chúa đất? Theo khẩu vị c*̉a chúa đất thì không chừng giường mỹ nhân này là đồ cổ đào từ trong mộ cổ ra đấy."
Đường Vãn Vãn thấy Thẩm Khác không chảy máu, trên người cũng không có vết thương rõ ràng, bắt đầu sân si tên "Chúa đất" hàng xóm mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!