Hổng chạy xe máy được nữa rồi.
Tôi hận Thẩm Khác QAQ
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn cực kỳ không quen.
Kể từ ngày hôm đó sau khi nhìn thấy một mặt khác của Thẩm Khác ở sảnh triển lãm tại triển lãm khoa học kỹ thuật, cô đã lén quan sát anh mấy lần, phát hiện anh thực sự… Rất giống con xe máy của cô.
Nhận thức này khiến cả người cô khó chịu.
Đã ba ngày hôm nay cô không lái xe máy đi làm rồi. Không nỡ ngồi lên.
Nhớ lại những gì Triệu Mãnh từng nói, ban ngày cưỡi xe máy, buổi tối thì cưỡi XX.
Đường Vãn Vãn che mặt =_=
Cô nói hết cho Chu Châu, Chu Châu chớp chớp đôi mắt tròn to của cô ấy, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu: "Vãn Vãn, giờ trong đầu mình chỉ có khung cảnh tuyệt mỹ ấy thôi."
Đường Vãn Vãn: "Khung cảnh gì?"
Chu Châu: "Khung cảnh cậu cưỡi xe máy, rong ruổi trong biển hoa hải đường."
Đường Vãn Vãn: "??"
Chu Châu thần bí cười một cái, dẫn cô vào trong biển hoa kia. Ngày hôm sau, mặt mày Đường Vãn Vãn tái mét, lúc đi đường còn phải chống tay lên tường, càng không thể nhìn thẳng vào chiếc xe máy kia.
Mẹ Đường biết được tin con gái mình không lái xe máy đi đi về về nữa thì vui mừng đến mức đốt pháo. Có thể khiến cho Đường Vãn Vãn từ bỏ xe máy trở thành một cô gái nhỏ, chắc chắn là công lao của con đ* tình yêu.
Bà gọi điện cho Đường Vãn Vãn: "Vãn Vãn, cuối tuần con dẫn Trương Tông Chính về nhà ăn cơm đi."
Đường Vãn Vãn khó hiểu: "Tại sao vậy ạ?"
"Làm cho các con ăn một bữa ngon nghẻ thôi." Mẹ Đường cười nói: "Không cần căng thẳng, không tính là chính thức gặp mặt phụ huynh đâu."
"Gặp mặt phụ huynh? Ngoài bố mẹ ra con còn phụ huynh nào khác à?" Đường Vãn Vãn ngồi xổm xuống: "Con không phải là con ruột của bố mẹ ư?"
Mẹ Đường: "Đương nhiên là con ruột rồi. Hôm con sinh ra, bên đoàn văn nghệ của mẹ còn đang biểu diễn…"
Bắt đầu nhớ lại chuyện xưa.
Bố Đường âm thầm đi tới, cầm lấy điện thoại của vợ mình, nói với Đường Vãn Vãn: "Mẹ con tưởng là con đang yêu đương với Trương Tông Chính nên muốn con dắt nó về nhà ăn bữa cơm."
Nói xong câu này, ông lại trả điện thoại lại cho vợ, bình tĩnh đi vào nấu cơm.
Mẹ Đường giận dỗi liếc chồng mình một cái, đặt điện thoại lên tai, đúng lúc nghe thấy Đường Vãn Vãn nói: "Con và Trương Tông Chính đã chẳng còn quan hệ gì từ lâu rồi."
Đêm Thất Tịch đó, cô chuyển qua wechat 500 tệ cho Trương Tông Chính, coi như là tiền mua hoa hồng, còn gửi cho anh ta thẻ người tốt, rõ rành rành là đã từ chối anh ta.
Trương Tông Chính không nhận tiền, cũng chẳng trả lời cô. 24 giờ sau 500 tệ kia đã bị trả lại, nhưng may là số alipay của Trương Tông Chính cũng là số điện thoại, nên Đường Vãn Vãn đã chuyển 500 tệ qua đó. Một trong những chức năng chuyển khoản qua alipay là gửi tới sẽ nhận luôn, đối phương không cần chấp nhận.
Sau khi chuyển tiền, Đường Vãn Vãn cảm thấy hai người từ nay về sau không ai nợ ai, ban ngày gặp nhau thì đường ai nấy đi.
Mẹ Đường tấn công Đường Vãn Vãn qua điện thoại trong vòng mười phút.
Đường Vãn Vãn: "Đêm thất tịch ảnh mua một bó hoa hồng, con gửi cho ảnh 500 tệ, sau đấy thì ảnh không liên lạc lại với con nữa."
"500 tệ? Hoa hồng quái gì mà tới 500 tệ*. Tặng thì tặng rồi vậy mà còn có mặt mũi nhận tiền của con à? Kiếp trước nó là gái bán hoa à? Keo kiệt bủn xỉn, tổng tài tinh anh cái cục cớt. Nếu con muốn hoa hồng thì mai mẹ mua cho con cả một xe tải luôn. Ai lạ gì mấy cái bông hoa hồng của thằng họ Trương đó chứ. Mẹ nó, mẹ chúc thẳng đó mua rau bị độn giá, phải độn giá gấp nhiều lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!