Vì không muốn Thẩm Khác phải đi lục thùng rác, tôi lo lắng đến nát cả lòng.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Hôm nay khi đi làm, Đường Vãn Vãn ngơ ngơ ngác nhác, suýt chút nữa đã bị tai nạn lao động.
Đã hai ngày nay Thẩm Khác không qua nhà cô ăn chực rồi. Không ăn thì cũng chẳng sao, lại còn chơi trò mất liên lạc, hại cô một thân một mình phải ăn hai phần cơm, khiến cho bụng cô như sắp nứt ra rồi.
Tối hôm qua khi ăn cơm cô có xem một bộ phim, nam chính trong phim sống một mình, kết quả là chết ở nhà mấy ngày không ai phát hiện, sau đó hồn của anh ta lại nhập vào thân xác của con chó nhà mình. Bởi vì là chó nên không thay đổi được thói quen ăn cớt của mình, nên sau khi anh ta biến thành chó đã vô ý thức ăn cớt hết lần này tới lần khác, thảm hại vô cùng.
Đường Vãn Vãn tự nhiên lại liên tưởng đến Thẩm Khác.
Ở một mình, vì miếng ăn còn phải đi lục thùng rác.
Thẩm Khác giống hệt nam chính trong bộ phim này, nếu anh chết rồi biến thành chó, có khi cũng đi ăn cớt.
Cô càng nghĩ càng thấy hợp lý, vì để phòng chống tình huống thảm hại này xảy ra, Đường Vãn Vãn đặt bát đũa xuống đi gõ cửa phòng 602, gõ một lúc lâu mà vẫn chưa có người trả lời.
Cô nghĩ một lúc rồi gửi link liên kết bộ phim này cho anh: [Thẩm Khác, sau khi anh chết thì đừng có đi ăn cớt nhé, cũng đừng đi lục thùng rác. Trong thùng rác cái gì cũng có, bẩn lắm.]
Không ai trả lời.
Đường Vãn Vãn đứng ở cửa phòng 602 một lúc, suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không.
Cô dựa vào cửa mà lướt vòng bạn bè, bài đăng mới nhất là của một người đang xả cơm chó. Cô tiện tay like một cái, nhìn kỹ thêm một cái nữa, người này vậy mà lại là Thẩm Khác.
Chúa Đất: [Lại là hoa hồng, nhìn chán chết.]
Kèm theo đó là một video về một vườn hồng trong đêm.
Ban đầu Đường Vãn Vãn còn cho rằng là cô gái nhỏ thích ra dáng nào đó dùng hoa để show ân ái, tuyệt đối không ngờ người đó vậy mà lại là Thẩm Khác, phong cách kiểu này, thực sự khiến cô nổi hết cả da gà da vịt.
Không đúng nha.
Nhóc chó Thẩm Khác này, có thời gian đăng bài trong vòng bạn bè mà không có thời gian trả lời tin nhắn của cô à?
Đường Vãn Vãn tức giận đùng đùng quay về nhà.
Buổi tối cô nằm mơ một giấc mơ, trong mơ nhìn thấy Thẩm Khác biến thành một con chó, cực kỳ ồn ào, hết leo lên giường lặn cắn sô pha rồi lục thùng rác, không có lúc nào dừng lại, liên tục kêu gâu gâu như muốn tìm cớt để ăn vậy. Tay của Đường Vãn Vãn không lúc nào rời khỏi dây dắt chó, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào anh.
Mơ mệt cả một đêm, vì không để cho anh ta ăn cớt mà cô lo lắng đến não cả lòng.
Ngủ không ngon giấc, trực tiếp dẫn tới việc hôm nay đi làm tinh thần của cô không nghiêm chỉnh cho lắm.
Vừa lúc nãy khi đang kiểm tra máy công cụ, cô nghe thấy đồng nghiệp nói hôm nay là thất tịch, ai đó vừa nhận được một bó hoa hồng lớn… Đường Vãn Vãn chợt nhớ đến bài đăng trên vòng bạn bè hôm qua của Thẩm Khác.
Bảo sao hai ngày hôm nay anh không ở trong tiểu khu hạnh phúc, chắc chắn là đang ở bên cạnh kim chủ rồi. Không biết có phải là vị kim chủ lái con xe Lamborghini kia không.
Cô chỉ vừa thất thần một lát, suýt chút nữa đã bị mũi khoan trong máy công cụ cắt vào tay. Biệt thự nhà họ Thẩm.
Sau khi tiễn bác sĩ Cao, cả nhà bốn người nhà họ Thẩm tập trung ở phòng khách nói chuyện.
Tâm trạng của mẹ Thẩm rất tốt: "Đã nói là bác sĩ Cao nhất định có cách mà."
Bà nội Thẩm nói theo: "Sớm biết thế thì ban đầu đã không đưa Thẩm Khác ra nước ngoài rồi. Ở nước ngoài chẳng có bấy nhiêu người, bác sĩ lâm sàng ở bên đó làm sao có nhiều kinh nghiệm bằng trong nước được chứ?"
Năm lớp 11, một buổi sáng bình thường, khi Thẩm Khác đang ăn sáng thì đột nhiên ngã quỵ trên bàn ăn ngủ thiếp đi.
Lúc mới đầu, người nhà đều nghĩ rằng là do anh quá buồn ngủ nên không để tâm cho lắm. Sau đó những chuyện như vậy lại liên tục xảy ra hai ba lần, người trong nhà bắt đầu hoang mang, đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, kết quả chẩn đoạn lại là hội chứng ngủ nhiều*.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!