Lá bài nói năm nay tôi nhất định sẽ kết hôn.
Vì vậy hôm nay tôi quyết định sẽ kết hôn với Transformers.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Chu Châu đảm nhận vai trò thầy cố vấn xem mắt, dạy dỗ Đường Vãn Vãn cả một ngày.
Cuối cùng Chu Châu chốt lại một câu: "Chắc chắn tên thanh mai trúc mã của cậu có ý đồ với cậu."
Đường Vãn Vãn: "Lẽ nào anh ta muốn hạ độc cho mình chết à?"
Chu Châu: "…" Hộc máu.
Dạy dỗ tư vấn cả một ngày vô ích rồi.
Khuôn mặt của Đường Vãn Vãn khó hiểu: "Cậu làm gì vậy?"
Chu Châu: "Thở."
Đường Vãn Vãn: "…"
Điện thoại cô rung lên, một tin nhắn xuất hiện, là Trương Tông Chính hẹn cô ăn cơm.
Đường Vãn Vãn sờ bụng, trả lời: [Tôi vừa mới ăn no xong.]
Trương Tông Chính: [Được, vậy lần sau tôi hẹn cô trước vậy.]
Thực ra bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm, nhưng Đường Vãn Vãn vừa ăn no đồ ăn vặt và hoa quả mất rồi.
Chu Châu nhìn cuộc trò chuyện của hai người họ, hỏi: "Có phải Trương Tông Chính thích cậu không?"
Đường Vãn Vãn: "Nào có. Anh ấy có hứng thú với xe máy. Lần trước ảnh lắp ráp một con xe máy nên nhờ mình qua xem giúp, sau đó nói muốn mời mình ăn cơm, nhưng mình có việc nên không đi. Chỉ là một bữa cơm cảm ơn mà thôi, mình cũng chẳng muốn đi, mà mình cũng chẳng giúp gì được ảnh. Lần trước mình gặp được một thầy lắp ráp cực kỳ lợi hại, mình học được nhiều thứ lắm.
À đúng rồi, ở đó có nhiều người máy cực, toàn bộ nhân viên ở đó đều là người cậu, giỏi cực kỳ luôn, còn biết đùa giỡn nữa cơ… Hiện tại mình rất có hi vọng với sự phát triển trí tuệ nhân tạo của quốc gia mình đó. Nhưng trí tuệ nhân tạo cũng cần phải chia làm nhiều giai đoạn, nếu để cho người máy có suy nghĩ của riêng mình…"
Đường Vãn Vãn nói một đống lý luận trí thức cúng nhắc liên quan tới xe máy cùng trí tuệ nhân tạo.
Chu Châu chóng hết cả mặt, cô ấy chỉ muốn biết là Trương Tông Chính có thích Đường Vãn Vãn không thôi mà a a a a, không ngờ lại bị lý thuyết và kiến thức khoa học đẩy ngã đau như vậy.
"Cậu có biết tại sao sau mỗi lần cậu xem mắt đều không có kết quả gì không?" Chu Châu ôm đầu hỏi.
"Không biết." Đường Vãn Vãn trả lời: "Dù sao mình cũng chẳng có hứng thú gì với việc kết hôn. Mình đi xem mắt cũng chỉ là để đối phó với mẹ, không có kết quả gì lại vừa đúng ý mình."
"Vãn Vãn." Chu Châu cực kỳ chân thành nhìn cô: "Cậu còn nhớ cái người theo đuổi cậu hồi đại học không?"
Đường Vãn Vãn bất ngờ: "Có người từng theo đuổi mình á?"
Chu Châu: "…"
Tuy rằng tính cách của Đường Vãn Vãn là một cô gái khô không khốc, nhưng vẻ ngoài lại thanh tú ngọt ngào, đặc biệt là lúc cười, hai bên khóe miệng sẽ có hai hạt gạo nho nhỏ, khiến người khác vừa nhìn sẽ cảm thấy yêu thích. Tuy rằng không phải cô xinh đẹp mỹ miều tới mức hại nước hại dân gì, nhưng trong mắt những người bình thường đã được coi là rất xuất chúng rồi, huống chi là ở cái chốn toàn hòa thượng như học viện cơ điện.
Chuyên ngành thiết kế chế tạo máy móc tự động hóa, trong lớp có khoảng ba mươi người, chỉ có duy nhất Đường Vãn Vãn là nữ. Vì vậy cô nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của lớp, còn là người được cưng nhiều nhất lớp này.
Đối với những người bình thường, với điều kiện như vậy thì không thể nào độc thân chỏng chơ suốt thời gian học đại học được. Nhưng Đường Vãn Vãn nào có phải người bình thường, trong mắt cô chỉ có gang sắt thép, nào có một người đàn ông nào.
Có lần khi thi đấu tạo khuôn lắp ráp, trong cuộc phỏng vấn trước khi thi đấu, Đường Vãn Vãn đẩy mắt kính, khuôn mặt không biểu cảm nói: "Những người nào tạo khuôn lắp ráp kém hơn tôi thì chỉ xứng làm em trai tôi mà thôi."
Phóng viên: "Em trai rất đáng yêu nha. Hiện tại các bạn nữ sinh đều thích cậu bạn nam kiểu nũng nịu như cún con vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!