Chương 12: (Vô Đề)

Làm nghề gì, yêu nghề nấy. 

Ừm. 

Thẩm Khác, anh vất vả rồi. 

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Công xưởng lắp ráp ở ngoại thành phía Tây. 

Đường Vãn Vãn dựa theo hướng dẫn mà tới chỗ này. Cô tháo mũ bảo hiểm xuống, dựng xe gắn máy cẩn thận, sau đó ngẩng đầu nhìn bản hiệu. 

[AI Tiểu Mỹ]

Một cái bảng hiệu như một đống đồng nát sắt vụn, bên trên được phun sơn bốn chữ "AI Tiểu Mỹ". Bốn chữ này nghiêng ngả vặn vẹo đủ kiểu, lại còn là màu hồng cánh sen, hoàn toàn không phù hợp với cái bảng hiệu đồng nát sắt vụn kia một chút nào. 

Càng khiến người khác cảm thấy khó thở chính là, trên cái biển hiệu này còn quấn một chùm đèn màu, nhấp nha nhấp nha làm mù mắt người nhìn. 

Vừa nhà quê lại vừa mang phong cách Mary Sue*.

(*Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.)

Không biết tại sao, cô nhìn thấy mấy chữ "AI Tiểu Mỹ" này lại cảm thấy tê cả đầu.

Đường Vãn Vãn có hơi nghi ngờ. Đây thực sự là cái xưởng lắp ráp á hở? Xưởng lắp ráp xe máy cao cấp sao?

Trương Tông Chính hẹn cô tới đây, còn nói anh đã nhờ cái xưởng này lắp ráp một cái xe máy, nhưng anh ta không hiểu nhiều về mấy cái này nên mới mời cô tới đây xem hộ. 

Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho Trương Tông Chính, nói cô đã đứng ở cửa rồi. Hai phút sau, Trương Tông Chính tự mình ra đón cô. 

"Cảm ơn cô đã tới đây." Trương Tông Chính cực kỳ khách khí mà nói. 

"Tiện thể thôi mà." Đường Vãn Vãn cảm thấy cô không nên thể hiện quá nhiều, nếu không lát nữa rơi vào tình huống mà cô không khống chế được. Tự mình vả mặt mình cũng chẳng hay ho gì, vì thế cô bổ sung thêm: "Anh cũng đừng quá tin tưởng vào tôi. Tôi cũng không phải hiểu hết được mấy cái đó đâu."

Trương Tông Chính dẫn cô đi vào bên trong: "Thì coi như tới đây chơi đi."

Đừng nhìn biển hiệu bên ngoài có vẻ chẳng ra làm sao. Đi vào trong mới phát hiện đúng là một chân trời khác.

Trong công xưởng không hề có bóng dáng của những chiếc ô tô xe máy đang được tháo lắp để sửa chữa, mà là đủ loại người máy chạy khắp nơi. 

Mỗi người máy trong đám người máy này có một nhiệm vụ riêng. Có con chim Ô Lạp* vừa hát vừa nhảy, có người máy quét nhà xoay xoay, có cả người máy bưng trà rót nước. Thậm chí còn có người máy chạy đến sau lưng người máy khác, ôm lấy nó húc húc mấy cái, húc sướng xong thì lẻn mất. 

(*Con gà trong trò chơi bên Trung Quốc.)

Đường Vãn Vãn thực sự đã được mở rộng tầm mắt: "Anh chắc chắn đây là công xưởng đấy à?"

Trương Tông Chính nói: "Tôi cũng là được người khác giới thiệu tới đây. Nghe nói ông chủ chỗ này thích AI."

Đường Vãn Vãn lập tức nhớ đến cái biển hiệu "AI Tiểu Mỹ": "Vãi thật."

Trương Tông Chính: "…"

Trên tầng. 

Ở chính giữa căn phòng có một cái giường bằng sắt, ở trên cái giường đó có một người đàn nằm. Anh mặt một bộ đồ ngủ, trên mặt đeo bịt mắt, tóc đen, da trắng, vừa nhìn là biết là một mỹ nam an tĩnh. 

Nếu như nhìn kỹ thêm một tí, thì có thể thấy được trên cái bịt mắt ngủ kia có một dòng chữ "Gọi cái con mẹ mày ấy chứ gọi".

A Tấn vừa đẩy cửa đi vào liền gào to: "Tới rồi, tới rồi, cô gái kia tới rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!