Chương 11: (Vô Đề)

Mình không có ý nói Thẩm Khác là ăn mày đâu.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc.]

Không biết mọi người đã nghe qua câu chuyện bố thí cho tên ăn mày chưa nhỉ?

Có một người, ngày ngày khi đi qua một chiếc cầu vượt trên đường đi làm hay tan làm, đều sẽ cho một tên ăn mày mười tệ, dù nắng hay mưa. Mãi cho đến một ngày nào đó, người này không cho tên ăn mày tiền nữa. Tên ăn mày giữ chặt lấy anh ta, hỏi tại sao. Người này nói anh ta kết hôn rồi, toàn bộ tiền phải đưa cho vợ anh ta dùng. Tên ăn mày chửi ầm lên: "Tại sao chỉ vì anh kết hôn mà lại tiêu mất tiền của tôi chứ?

Đồ đàn ông tồi."

Giờ khắc này, Đường Vãn Vãn cảm thấy, cô chính là tên đàn ông tồi kia.

Cô không có ý nói Thẩm Khác là ăn mày đâu, nhưng mà do hành động khó hiểu hiện giờ của anh ta đấy chứ?

Chỉ thiếu điều khắc lên trên trán một dòng chữ viết bằng máu "Tại sao cô xem mắt mà lại ăn mất phần cơm của tôi chứ?".

Đường Vãn Vãn: "Tôi xem mắt luôn campuchia mà."

Ý trên mặt chữ đấy, tôi cũng chẳng dùng tiền ăn cơm của anh đi nuôi mấy tên đàn ông khác đâu. Những người đàn ông đi ăn cơm lúc xem mắt với tôi, đều tự trả tiền phần cơm của mình mà.

À khoan? Sao tôi phải nhấn mạnh điều này nhỉ?

Thẩm Khác giũ khăn ăn ra: "Ai bảo lúc nào cũng campuchia."

Đường Vãn Vãn: "?"

"Lần trước khi cô xem mắt ở quán rượu Lục Dạ có phải campuchia đâu." Thẩm Khác giả vờ giả vịt nhớ lại rồi nói: "Cô với anh ta xem mắt được một nửa cũng chẳng campuchia."

Đường Vãn Vãn: "…"

Đường Vãn Vãn cảm thấy cô phải nói rõ ràng với Thẩm Khác: "Anh đã từng nghe qua câu chuyện về tên ăn mày chưa?"

Thẩm Khác: "Chưa nghe. Cô kể nghe thử xem?"

Đường Vãn Vãn: "Ngày xưa, có một người…"

"Xin hỏi, cô là cô Đường Vãn Vãn phải không?" Người công nhân ngậm trong miệng miếng que cay lúc trước ở công trường đi tới gần và hỏi.

Đường Vãn Vãn ngẩng đầu, kinh ngạc vô cùng, sau đó nói: "Là tôi. Anh là anh Trương sao?"

"Trương Tông Chính." Người đàn ông đẩy chiếc ghế ở đối diện trước mặt bọn họ rồi ngồi xuống: "Trên đường tắc xe, xin lỗi vì đến muộn."

"Tôi cũng mới tới chưa lâu." Đường Vãn Vãn chủ động nói: "Tôi gặp anh rồi, ở công trường."

Lông mày của Thẩm Khác giật giật.

Trương Tông Chính: "Tôi có ấn tượng."

Nhân viên phục vụ mang menu tới. Trương Tông Chính bày tỏ bảo Đường Vãn Vãn chọn món trước.

Đường Vãn Vãn chọn hai món mà cô thích, rồi thuận tay đưa menu cho Thẩm Khác ngồi bên cạnh mình, sau đó mới nhớ tới việc giới thiệu anh: "Anh ta tên Thẩm Khác, anh ta… Tới đây để ăn chực."

Cô tự cảm thấy mình đánh giá rất chính xác, ngoại trừ đến ăn chực ra thì chẳng tìm được lý do nào khác cho việc Thẩm Khác ngồi ở đây cả.

Đối với ánh mắt thờ ơ của Thẩm Khác, Trương Tông Chính chỉ hơi hơi gật đầu, coi như chào hỏi qua với anh.

Sau khi gọi đồ ăn, trong lúc đợi đồ ăn được đưa lên, ba người đều trầm mặc.

Trong thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Khác nói: "Không tiếp tục kể câu chuyện tên ăn mày à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!