Edit: Vyka
Beta: Lam
Đáng sợ thật! Đúng là thế giới này cái gì kỳ lạ cũng có.
Thẩm Khác lại có thể vì tiền mà làm cái việc này nha!
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
[Có thể đó là bạn gái cũ đó.]
[Đến niên kỷ này rồi thì ai mà chẳng có người yêu cũ chứ. Dĩ nhiên là ngoại trừ chúng ta ra. Nhưng mà trọng điểm không phải là việc này.]
[Trọng điểm là cậu có suy nghĩ như thế nào.]
[Anh ta sống ở đối diện nhà cậu, mỗi ngày đều chạy đến nhà cậu ăn cơm chùa, nhưng lại chẳng làm chuyện gì quá đáng với cậu cả.]
[Mẹ ơi, từ nay về sau con sẽ không ship couple nữa đâu.]
Chu Châu lướt màn hình điện thoại liên tục, cuối cùng cũng gửi tới một bức ảnh.
Trong bức ảnh là cảnh giường chiếu của một nam một nữ, đúng nghĩa đen của hai chữ giường chiếu luôn. Người đàn ông quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, mắt nhắm nghiền, gương mặt trầm lặng. Người phụ nữ ăn mặc cực kỳ mát mẻ, cơ thể với gương mặt kề sát lại, dáng vẻ vô cùng thân mật.
Trông giống như bức ảnh tự sướng của một đôi tình nhân.
Người đàn ông chính là Thẩm Khác, người phụ nữ thì không biết, nhưng có thể đoán được đó là một mỹ nhân thông qua dáng người và khuôn mặt xinh đẹp.
Đáy lòng Đường Vãn Vãn không hề dao động sau khi xem xong bức ảnh, cô gửi cho Chu Châu một tin nhắn: [Thẩm Khác combat* không biết mệt.]
Chu Châu: [?]
Chu Châu: [Cậu đang khởi động sẵn xe cho mình đấy à?]
Đường Vãn Vãn: [?? Xe gì cơ.]
Chu Châu copy lại câu tin nhắn trên của Đường Vãn Vãn, còn nhấn mạnh chữ "Sóng" bằng màu đỏ: [Sóng ngực** dâng trào.]
(*Sóng này Thẩm Khác không biết mệt: Sóng này hay Wave này là thuật ngữ game, còn gọi là combat.)
(**Chu Châu không hiểu nên tưởng Đường Vãn Vãn nói tới rãnh ngực, sóng ngực.)
Đường Vãn Vãn gửi qua một dấu chấm lửng rồi im lặng không trả lời.
Cô lười giải thích cho cô ấy.
Ý của cô muốn nói là, Thẩm Khác có thể có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm bạn gái, cho dù kết quả có ra sao thì anh cũng không thể nào chịu thiệt thòi.
Đồ ăn trong nồi đã chín, cô tắt máy bắt đầu dọn đồ ăn ra.
Đồ ăn được mang lên bàn, theo thói quen cô hướng tới sô pha trong phòng khách hét lớn: "Thẩm Khác, ăn cơm."
Không ai trả lời.
Sô pha không một bóng người.
Thẩm Khác, người lúc nào cũng dính chặt với sô pha giờ phút này lại không biết đã chạy đi đâu.
Đường Vãn Vãn đi đến cửa phòng 602 ở đối diện gọi anh ăn cơm, vừa mới nhấn chuông cửa thì trong phòng truyền đến tiếng di động của cô. Đường Vãn Vãn đi vòng trở về nhà, lần tìm dựa theo tiếng chuông di động vang lên, lúc cô tìm được di động thì cũng nhìn thấy màn hình hiện tên người gọi đến, là mẹ Đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!