Chương 34: (Vô Đề)

Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả : Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ ba mươi bốn

BẠCH ĐẾ THÀNH NGỘ KIẾN KỲ NHÂN

BÁCH HOA CUNG VONG NIÊN KẾT NGHĨA

Nguồn : Tàng Thư Viện

Lại nói, thiếu nữ áo hồng vừa xuất hiện đã bị nụ cười ấm áp của Giang Thừa Phong thu hút, đứng ngây người, chẳng thốt nên lời. Lý Nhược Hồng thấy nàng ta cứ mãi chăm chú ngắm nhìn Giang Thừa Phong, tức giận nói :

- Cô nương. Trước nay cô nương chưa từng trông thấy nam nhân hay sao ?

Thiếu nữ giật mình bừng tỉnh. Nhưng nàng cũng chẳng có vẻ gì là tức giận, chỉ mỉm cười nói :

- Không phải đâu. Nam nhân thì ta cũng đã gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa thấy người nào anh tuấn xinh đẹp như vị công tử đây. Được gần gũi chàng một khắc đáng nghìn vàng, vậy mà cô nương chẳng biết quý trọng, lại còn trói chàng lại nữa. Chao ôi ! Trông chàng thật đáng thương làm sao ! Cô nương thật nhẫn tâm mà !

Lý Nhược Hồng đôi má ửng hồng, tức giận nói :

- Đó là việc riêng của ta. Liên quan gì đến cô nương chứ ?

Thiếu nữ tươi cười nói :

- Nếu như cô nương đã không biết quý trọng thì nhường chàng lại cho ta vậy.

Nói chưa dứt lời, nàng ta đã nhảy vụt tới ôm chầm lấy Giang Thừa Phong, rồi băng mình chạy đi. Lý Nhược Hồng lập tức nhảy xuống ngựa, sử dụng tột đỉnh khinh công đuổi theo. Nhưng phần vì khinh công của nàng không bằng thiếu nữ kia, phần lại không thông thạo địa hình, nên chỉ trong chốc lát là đã không còn thấy thiếu nữ kia cùng Giang Thừa Phong đâu nữa, chỉ còn nghe vọng lại tiếng cười trong trẻo của nàng ta. Rồi tứ bề vắng lặng. Chỉ còn lại một mình nàng giữa vùng rừng núi hoang vu.

Nàng tức giận bừng bừng, vung chưởng đánh bừa vào một cây bách trước mặt. Chỉ sau vài chưởng, thân cây to lớn kia đã không chịu nổi, gãy ngang. Cơn giận rồi cũng dần dần lắng dịu, thay vào đó là cảm giác hoang mang. Trước nay nàng đã quen dựa vào Giang Thừa Phong, giờ chỉ còn lại một mình lạc lõng giữa nơi hoang sơn dã lĩnh, nàng không biết nên phải làm sao. Cho đến lúc này, nàng mới nhận ra Giang Thừa Phong đối với nàng quan trọng như thế nào. Và cảm giác khi thiếu vắng chàng thật khó chịu làm sao.

Nàng cũng tự trách mình sao lại trói chàng làm chi, khiến chàng không thể phản kháng, để mặc cho "yêu nữ" kia bắt đi. Nàng lo lắng cho bản thân thì ít, mà lo lắng cho chàng thì nhiều. Chàng đã lọt vào tay "yêu nữ" thì sợ rằng lành ít dữ nhiều. Trong tâm tưởng của nàng, "yêu nữ" kia là kẻ xấu xa nhất.

Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định cứ nhắm hướng thành Bạch Đế mà đi thẳng tới, rồi sẽ tùy cơ ứng biến. Nàng cũng không biết chắc thiếu nữ kia có phải ở nơi đó hay không. Nhưng trước tình cảnh như thế này thì nàng cũng đành phải làm thế chứ chẳng biết sao hơn.

Trong khi đó, Giang Thừa Phong bị thiếu nữ kia bắt đi. Chàng bị nàng ôm sát vào lòng, thân mình lơ lửng, chân không chấm đất, gió lạnh thổi tạt vào mặt, mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người nàng tỏa ra. Chàng bất giác ngây người.

Thiếu nữ lướt đi vùn vụt, mang thêm Giang Thừa Phong mà thân pháp vẫn rất nhanh nhẹn, chứng tỏ công phu không phải tầm thường. Dù vậy, đối với Giang Thừa Phong vẫn chưa phải là đáng kể. Nhưng … chàng vẫn chịu để cho nàng bắt mang đi. Có lẽ chàng không muốn động võ đối phó với giai nhân.

Lát sau, hai người đến trước một tòa trang viện rất rộng lớn. Không, phải nói là một tòa cung điện thì mới diễn tả được vẻ tráng lệ của nó. Cung điện đồ sộ bề thế, kiến trúc tinh xảo, tuy đã cũ kỹ nhưng vẫn còn vẻ tráng lệ nguy nga. Xung quanh lại trồng đủ trăm thứ hoa. Hương thơm ngan ngát tỏa bay khắp chốn.

Thiếu nữ chợt cúi xuống khẽ thì thầm vào tai Giang Thừa Phong :

- Tiểu oan gia. Kể từ hôm nay chúng ta sẽ cùng chung sống tại nơi đây. Chàng có thích không ?

Nàng vừa dừng chân thì có bốn thiếu nữ vận hoàng y, tuổi độ mười sáu mười bảy, trông cũng rất xinh đẹp đột nhiên xuất hiện. Cả bốn người đồng tiến đến trước mặt nàng, cung thân hành lễ :

- Tham kiến công chúa.

Thiếu nữ áo hồng gật đầu nói :

- Được rồi. Các ngươi hãy mau sắp bày yến tiệc để ta tiếp đãi vị công tử đây.

Bốn hoàng y thiếu nữ cung kính vâng dạ, khẽ liếc mắt ngắm nhìn Giang Thừa Phong, rồi lập tức đi ngay vào trong, lo chuẩn bị yến tiệc. Sau khi bốn người họ đã khuất dạng, thiếu nữ lại cười nói :

- Chúng là tỳ nữ của thiếp, và cũng sẽ là tỳ nữ của chàng. Chàng có thích không ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!