Chương 26: (Vô Đề)

Vũ Lâm Ký Sự

Tác giả : Giang Hoài Ngọc

Hồi thứ hai mươi sáu

LƯU ĐỨC HUY HIỂN LỘ VÕ CÔNG

CÁI MẠNH THƯỜNG ĐỊNH XIN KIẾN GIÁ

Nguồn : Tàng Thư Viện

Lại nói, cả Thành Thế Kiệt và Vệ Thanh Hoa đều muốn được chiêm ngưỡng công phu của Lưu Đức Huy. Giai nhân đã lên tiếng, không sao được, Lưu Đức Huy đành phải phô diễn tuyệt kỹ của mình. Không giống như Phương Nhân Kiệt, họ Lưu không ngại việc phô trương tài nghệ của mình, nhất là khi cần lấy điểm với giai nhân.

Giữa lúc Lưu Đức Huy chuẩn bị xuất thủ, mọi người đang chú tâm chờ xem, thì Phương Nhân Kiệt bỗng nói :

- Hãy khoan. Không cần phải vội. Việc gì thì cũng phải chờ đến lúc Thành thiếu hiệp trị thương xong đã.

Lưu Đức Huy ồ lên, nói :

- Phải đó. Thành thiếu hiệp hãy mau phục dược, rồi vận công trị thương cho thương thế sớm bình phục. Chuyện đâu còn có đó. Biểu diễn võ công cũng không cần phải vội, chờ lát nữa cũng được mà.

Thành Thế Kiệt vì gấp muốn xem võ công của Lưu Đức Huy nên lập tức bỏ viên linh dược vào miệng nuốt ngay. Tức khắc, có một luồng nhiệt lực nổi lên, chuyển lưu khắp cả các kinh mạch khiến toàn thân nóng ran như đang ngồi trong lò lửa. Thành Thế Kiệt hết sức kinh hãi, vội ngồi ngay xuống vận công điều tức, đưa luồng nhiệt lực kia từ từ hóa tán vào trong huyết mạch. Viên linh dược này quả đúng là linh đan diệu dược.

Mỗi khi Thành Thế Kiệt vận nội lực một chu thiên thì lại cảm thấy thương thế nhẹ đi một phần. Lát sau, khi nhiệt khí đã không còn trong nội thể nữa, Thành Thế Kiệt chợt cảm thấy toàn thân thư thái, cơ thể sung mãn hơn cả lúc trước khi bị thương. Dược hoàn kia quả là một thứ linh dược quý báu.

Lúc này, Thành Thế Kiệt mới từ từ xả công, kiểm tra lại thể nội, rồi mới đứng lên, hướng vào Lưu Đức Huy chắp tay nói :

- Tạ ơn công tử đã ban cho linh dược.

Lưu Đức Huy cười nói :

- Linh dược là do công tử gia ban cho chứ không phải là của tiểu sinh. Thiếu hiệp bất tất phải cám ơn tiểu sinh.

Thành Thế Kiệt lại nói đôi lời khách sáo. Phương Nhân Kiệt bỗng hỏi :

- Thiếu hiệp cảm thấy trong người hiện giờ thế nào ?

Thành Thế Kiệt nói :

- Linh dược rất công hiệu. Tại hạ thấy đỡ nhiều lắm rồi.

Phương Nhân Kiệt mỉm cười :

- Thế thì hay lắm.

Thành Thế Kiệt lại nói :

- Tại hạ rất mong được chiêm ngưỡng công phu tuyệt kỹ của Lưu công tử.

Lưu Đức Huy cười nói :

- Công phu tuyệt kỹ gì đâu. Chỉ là chút nghề mọn, phô diễn ra đây rất mong nhị vị đừng cười.

Thành Thế Kiệt, Vệ Thanh Hoa đồng thanh nói :

- Không dám.

Lưu Đức Huy nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên khẽ phất nhẹ ống tay áo. Trừ Phương Nhân Kiệt, hai người bọn Thành Thế Kiệt đều không hiểu là y đang làm gì. Bỗng nhiên hai người họ chợt nghe có tiếng gió rít "véo véo", rồi thấy ba đạo ngân quang nhằm thẳng vào mạn thuyền đối diện lao vút tới nhanh như ánh chớp. Nhìn lại thì thấy có ba thanh tiểu kiếm ghim chặt vào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!