Chương 8: Triều đình Seelie

Trong giấc mơ, Clary trở lại là một cô bé đang bước đi trên bở biển dài, bên cạnh lối đi lát ván tại Đảo Coney. Không khí đượm mùi xúc xích và đậu phộng rang, đây đó râm ran tiếng trẻ con cười đùa la hét. Biển nhấp nhô phía xa xa, mặt nước xám xanh lấp lánh ánh mặt trời.

Cô có thể trông thấy mình như thể đang đứng từ đằng xa, trong bộ đồ ngủ con nít rộng thùng thình. Gấu quần lượt thượt quét trên cát. Cát ướt xọc vào giữa những kẽ chân còn tóc dính bết trên gáy. Trời không mây và trong veo xanh ngát, nhưng cô rùng mình vì lạnh khi đi ven gần mép nước về phía bóng người mờ mờ xa xa.

Khi tới gần hơn, bóng người đó đột nhiên hiện ra rõ nét, như thể Clary vừa chỉnh sang chế độ focus của ống kính máy ảnh. Là mẹ cô, đang quỳ bên lâu đài cát xây dở bị sóng dần cuốn trôi. Mẹ vẫn mặc chiếc váy trắng mà Valentine đã mặc cho bà hồi ở Renwick. Trên tay mẹ nắm là túm gỗ trôi dạt, trắng bàng bạc vì ngâm lâu trong nước biển và gió.

"Con tới giúp mẹ ư?" mẹ ngẩng đầu lên hỏi. Mái tóc Jocelyn xõa ra tung bay trong gió, khiến mẹ trông trẻ hơn tuổi. "Mẹ có nhiều việc phải làm mà thời gian còn quá ít."

Clary nuốt cục nghẹn ứ trong họng. "Mẹ ơi – con nhớ mẹ lắm."

Jocelyn mỉm cười. "Mẹ cũng nhớ con, con yêu ạ. Nhưng mẹ có chết đâu, con biết mà. Mẹ chỉ đang ngủ mà thôi."

"Vậy làm sao con đánh thức mẹ dậy được đây?" Clary khóc, nhưng mẹ cô chỉ nhìn ra ngoài khơi xa, gương mặt lo âu. Bầu trời đã chuyển sang sắc xám đỏ hoàng hôn và những đám mây đen trông như những tảng đá trĩu nặng.

"Tới đây," mẹ Jocelyn nói, rồi khi Clary tới bên, mẹ bảo, "Con giơ tay ra đi."

Clary làm theo. Jocelyn dùng thanh củi khô vẽ gì đó lên da cô. Cảm giác phải bỏng y hệt như khi cô bị thanh stele làm bỏng, và cũng để lại cùng nét vẽ màu đen thô dày như vậy. Chữ rune Jocelyn vẽ có hình dáng Clary chưa từng thấy bao giờ, nhưng một cách bản năng cô thấy nó nhìn rất dễ chịu. "Cái này có tác dụng gì ạ?"

"Nó sẽ bảo vệ con." Mẹ thả tay cô ra.

"Khỏi cái gì cơ?"

Jocelyn không trả lời mà chỉ nhìn xa xăm ra ngoài biển khơi. Clary quay sang thấy đại dương đã rút ra xa dần, để lại những đống rác nước lợ, những cụm tảo biển và phù du, cùng những con cá mắc cạn đang tuyệt vọng quẫy đạp. Nước đã tụ lại thành cơn sóng lớn, cao vời vợi như núi, giống như một trận tuyết lở sắp đổ xuống. Tiếng hò reo của lũ trẻ trên đường lát ván đã chuyển thành những tiếng la hét thất thanh.

Trong khi Clary sợ hãi trố mắt nhìn, cô để ý thấy một mặt sóng trong suốt như lớp màng nhầy, và xuyên qua nó cô thấy những thứ dường như đang di chuyển dưới bề mặt, những thứ vô hình vô dạng đen đúa khổng lồ đang cố thúc vào lớp da của mặt nước. Cô vung tay…

Và tỉnh dậy, thở dốc, trống ngực dồn dập đến phát đau. Cô đang nằm trong giường phòng khách nhà chú Luke, và ánh mặt trời chiều xuyên qua màn cửa, chiếu vào căn phòng. Tóc cô đầy mồ hôi và dính bết vào gáy, tay đau nhức và mỏi nhừ. Khi ngồi thẳng lên bật đèn ngủ, cô không ngạc nhiên khi thấy ́n Ký màu đen chạy dọc cánh tay mình.

Vào đến bếp, Clary thấy chú Luke đã để lại phần món bánh vòng Đan Mạch làm đồ ăn sáng cho cô trong chiếc hộp bìa cứng lấm tấm dầu mỡ. Chú cũng để lại mẩu lời nhắn trên tủ lạnh. Đến bệnh viện.

Clary ăn món bánh vòng trên đường tới gặp Simon. Simon hẹn gặp cô lúc năm giờ chiều tại góc đường Bedfod bên cạnh trạm tàu L, nhưng hiện giờ cậu bạn không có mặt ở đó. Cô đang hơi thấy lo lắng thì nhớ ra cửa hàng băng đĩa cũ tại góc đường Số Sáu. Quả thật, cậu bạn đang chọn đĩa tại quầy đĩa CD mới phát hành. Simon mặc chiếc áo phông xanh da trời có in hình cậu thiếu niên đeo tai nghe đang nhảy múa với gà.

Simon cười toe toét khi thấy cô bạn. "Eric nghĩ bọn mình nên đổi tên ban nhạc thành Mojo Pie," cậu nói, như lời chào hỏi.

"Giờ bạn nhạc tên gì ấy nhỉ? Mình quên mất."

"Champagne Enema," cậu nói và lấy một đĩa CD Yo La Tengo.

"Đổi đi," Clary nói. "À mà, mình biết hình trên áo phông cậu có nghĩa gì đấy."

"Không đâu." Cậu đi ra trước tiệm để trả tiền. "Cậu là gái ngoan mờ."

Bên ngoài, gió thổi từng đợt lạnh cóng. Clary kéo chiếc khăn quàng kẻ che kín cằm. "Mình đang lo khi không thấy cậu tại trạm L."

Simon kéo sụp mũ len xuống, nhăn mặt như thể ánh mặt trời làm cậu đau mắt. "Xin lỗi. Mình nhớ ra là cần đĩa CD này, nên mình nghĩ…"

"Không sao đâu." Cô phẩy tay. "Do mình. Dạo này mình toàn lo sợ không đâu."

"Ừ, sau những gì cậu đã trải qua, không ai trách gì cậu cả đâu." Simon có vẻ hối hận. "Mình vẫn không thể tin nổi chuyện xảy ra ở Thành phố Câm Lặng. Mình không thể tin là cậu đã ở đó."

"Chú Luke còn chẳng tin nữa là. Chú ấy hết cả hồn."

"Còn phải nói." Họ đang đi qua Công viên McCarren, lớp cỏ dưới chân họ đang ngả sang sắc nâu vàng của mùa đông, không gian ngập sắc nắng vàng. Những chú chó được sổng dây chạy quanh mấy gốc cây. Mọi thứ trong cuộc đời mình đang thay đổi, vậy mà thế giới vẫn không chút đổi thay, Clary nghĩ. "Cậu có nói chuyện với Jace từ hồi đó giờ không?" Simon hỏi, giữ giọng thờ ơ.

"Không, nhưng tớ đã hỏi qua Isabelle và Alec vài lần rồi. Hình như là anh ấy vẫn ổn."

"Anh ấy không đòi gặp cậu à? Vì thế nên chúng ta đi gặp anh ta?"

"Anh ấy không cần phải hỏi." Clary cố nén không để lộ sự bực bội trong giọng nói khi họ rẽ vào con phố nhà Magnus. Dọc hai bên đường là những tòa nhà kho thấp mái giờ đã được sửa sang thành các căn hộ và xưởng vẽ dành cho dân nghệ thuật – và rủng rỉnh túi tiền. Hầu hết những xe đậu dọc vệ đường đều thuộc hạng sang cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!