Chương 6: Thành phố tro tàn

Cuối cùng Isabelle chỉ vẽ cho Clary hai Ấn Ký trên hai mu bàn tay. Một Ấn Ký là hình đôi mắt mở to được vẽ trên tay bất cứ một Thợ Săn Bóng Tối nào. Ấn Ký thứ hai là hình hai lưỡi liềm chéo nhau; Isabelle nói nó là chữ Rune mang nghĩa Bảo Hộ. Cả hai chữ rune đều bỏng rẫy lên khi mũi stele mới chạm vào da Clary, nhưng cơn đau nguôi dần trong thời gian Clary, Isabelle và Alec ngồi trên chiếc taxi màu đen đến khu trung tâm.

Đến lúc họ dừng lại tại Đại Lộ Số Hai và bước xuống vỉa hè, Claiy có cảm giác bàn tay và cánh tay nhẹ bẫng như thể đang đeo phao tay trong hồ bơi vậy.

Ba người họ lặng lẽ đi qua cánh cổng sắt hình vòm cũ kỹ dẫn vào Nghĩa Trang Marble. Lần cuối cùng Clary tới khoảnh sân nhỏ này là khi đang vội vàng đuổi theo Tu Huynh Jeremiah. Nhưng lần này cô mới để ý tới những cái tên được khắc trên tường: Youngblood, Fairchild, Thrushcross, Nightwine, Ravenscar. Cạnh chúng là những chữ rune. Theo phong tục của Thợ Săn Bóng Tối, mỗi gia đình có biểu tượng riêng cho mình: của nhà Wayland là cây búa thợ rèn, nhà Lightwood là ngọn đuốc, và Valentine là hình ngôi sao.

Cỏ mọc chen chúc dưới chân bức tượng Thiên Thần đặt ngay giữa sân. Thiên Thần được tạc trong tư thế nhắm mắt, bàn tay thanh mảnh ôm lấy phần đế một chiếc cốc bằng đá, biểu trưng cho chiếc Cốc Thánh. Gương mặt thiên thần bằng đá bất động, vằn vện cáu ghét bụi bẩn.

Clary nói, "Lần trước khi tôi tới đây, Tu Huynh Jeremiah đã vẽ một chữ rune lên tượng để mở cánh cửa vào Thành Phố."

"Anh thì anh không muốn dùng đến mấy chữ rune nào của các Tu Huynh Câm đâu," Alec nói. Mặt anh ta khá nghiêm trọng. "Họ đáng ra phải cảm nhận thấy sự xuất hiện của chúng ta trước khi chúng ta tới được đây rồi chứ. Anh thấy lo rồi đấy." Anh ta rút con dao nơi thắt lưng và rạch một đường trên lòng bàn tay. Máu ứa ra từ vết thương cạn. Anh ta nắm chặt tay để máu nhỏ vào chiếc Cốc Thánh. "Máu của Nephilim," anh ta nói. "Nó hoạt động giống chìa khóa mở cửa thôi."

Mí mắt Thiên Thần chớp mở. Trong khoảnh khắc Clary gần như tưởng rằng sẽ trông thấy hai con mắt nhìn chằm chằm vào mình giữa làn mi bằng đá, nhưng chỉ có thêm lớp đá hoa cương khác mà thôi. Một giây sau, lớp cỏ bên dưới chân Thiên Thần bắt đầu rẽ ra. Một kẽ nứt đen sì ngoằn ngoèo, uốn lượn như thân rắn, bắt đầu từ chân tượng, làm Clary phải vội nhảy lùi lại khi một cái hố đen sì mở rộng dưới chân mình.

Cô nhìn xuống. Những bậc thang dẫn vào bóng tối. Lần cuối cùng cô ở đây, bóng tối ấy được soi sáng bằng những ngọn đuốc đặt cách quãng, rọi rõ từng bậc thang một. Còn lúc này thì chỉ tuyền một màn đen đặc.

"Có gì không ổn rồi," Clary nói. Dường như cả Isabelle lẫn Alec đều không có hứng tranh cãi. Clary lấy viên đá phù thủy Jace cho ra khỏi túi và giơ cao trên đầu. Ánh sáng túa ra, soi thành tia qua những ngón tay xòe rộng của cô. "Đi thôi."

Alec bước lên trước. "Anh đi trước, sau đó em theo sau. Isabelle, đi cuối nhé."

Họ chầm chậm dò dẫm đi xuống, đôi giày sũng nước của Clary hơi trơn trượt khi bước xuống bậc thang đã mòn vẹt. Ở chân cầu thang là một đường hầm ngắn dẫn tới một căn sảnh thênh thang, một vườn cây ăn trái tạc từ đá thành những mái vòm trắng khảm đá bán quý. Những dãy mộ chìm trong bóng tối như những ngôi nhà hình nấm trong một câu chuyện cố tích. Những ngôi mộ xa hơn khuất hẳn trong bóng tối; ngọn đèn phù thủy không thể nào chiếu sáng cả sảnh được.

Alec buồn bã nhìn những ngôi mộ. "Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào Thành phố Câm Lặng," anh ta nói. "Kể cả sau khi chết."

"Em không nghĩ chuyện đó có gì đáng buồn," Clary nói. "Tu Huynh Jeremiah nói với em, họ sẽ làm gì với các thi thể rồi. Họ sẽ hỏa thiêu và dùng hầu hết tro cốt làm đá lát cho Thành Phố." Bản thân xương và máu của những người diệt quỷ đã là lớp bảo vệ đầy quyền năng chống lại quỷ dữ. Thậm chí sau khi chết, Hội đồng Clave vẫn phục vụ Cause.

"Hừm," Isabelle cất tiếng. "Đó có thể coi là một vinh dự. Hơn nữa, đâu phải con người các cậu không hỏa thiêu người chết đâu."

Nhưng thế vẫn ghê, Clary nghĩ. Mùi tro mùi khói oi nồng trong không khí, đã quen thuộc với cô từ lần trước cô tới đây – nhưng còn có một thứ mùi khác lẩn khuất, một thứ mùi hôi thối khó chịu hơn, giống như hoa quả bị rữa vậy.

Alec nhăn mặt như là chính anh cũng ngửi ra mùi này, rồi rút từ đai vũ khí ra một con dao thiên thần. "Arathiel," anh ta thì thầm, ánh sáng từ lưỡi dao cộng hưởng cùng với ngọn đèn phù thủy trên tay Clary chiếu sáng cầu thang thứ hai dẫn xuống không gian tối đen mịt mùng hơn gấp bội. Ngọn đèn phù thủy nhấp nháy sáng trên tay Clary như một ngôi sao sắp tàn lụi – cô tự hỏi liệu những viên đá phù thủy có bao giờ hết năng lượng, giống như đèn hết pin không. Hy vọng là không.

Cứ nghĩ đên việc bị nhận chìm vào trong bóng tối như đêm ba mươi tại cái nơi rùng rợn này thì lục phủ ngũ tạng của cô bấn loạn lên cả.

Mùi hoa quả thối càng lúc càng nặng khi họ xuống đến chân cầu thang và bước vào một đường hầm dài dằng dặc khác. Đường hầm này mở ra một ngôi đình bao quanh là những ngọn tháp xương được chạm khắc tỉ mỉ – đây là nơi Clary nhớ rõ vô cùng. Những ngôi sao bạc được chạm khắc trên sàn lấp lánh như hoa giấy quý hiếm. Ở giữa đình là một chiếc bàn đen tuyền. Một thứ chất lỏng màu đen đọng lại thành vũng trên mặt bàn bóng loáng và nhỏ thành dòng xuống sàn.

Lần ấy khi đứng trước Hội Đồng Tu Huynh, cô có thấy một thanh kiếm lớn treo trên bức tường đằng sau bàn. Giờ Thanh Kiếm đã biến mất, thay vào đó, quệt ngang qua tường, là hình rẽ quạt to tướng màu đỏ bầm.

"Là máu sao?" Isabelle thì thào. Nghe ra không phải là sợ, mà chỉ là sửng sốt thôi.

"Trông có vẻ thế." Mắt Alec quét hết căn phòng. Bóng tối dày đặc như sơn, và hình như còn biến chuyển liên tục nữa. Anh nắm chặt lấy lưỡi dao thiên thần.

"Chuyện gì có thể xảy ra chứ?" Isabelle nói. "Các Tu Huynh – em cứ tưởng họ là những người bất khả chiến bại cơ mà…"

Giọng Isabelle lịm đi khi Clary quay người, khiến ngọn đèn phù thủy chiếu lướt qua những hình dạng đen kỳ lạ giữa những ngọn tháp. Một hình dạng trông kỳ lạ hơn những cái còn lại. Cô cầu cho ngọn đèn phù thủy được sáng hơn thế là nó sáng lên ngay, phóng ra một tia sáng rực chiếu ra xa.

Bị xiên trên một trong mấy đỉnh tháp, như một con giun trên móc câu, là thi thể của một Tu Huynh Câm. Hai cánh tay, quấn đầy máu, thòng lủng lẳng xuống sàn nhà đá hoa cương. Cổ trông như đã gãy. Máu đã đọng thành vũng bên dưới, vón cục đen đặc lại dưới ánh sáng hòn đá phù thủy.

Isabelle thở dốc. "Alec. Anh có thấy…"

"Có." Giọng Alec khá nghiêm trọng. "Và anh còn thấy những thứ tệ hơn. Anh đang lo cho Jace."

Isabelle tiến lên và chạm vào chiếc bàn đá bazan đen, ngón tay lướt bên bề mặt. "Máu còn khá mới. Dù đã xảy ra chuyện gì đi nữa, thì cũng xảy ra cách đây chưa lâu."

Alec tiến tới cái xác bị xiên của Tu Huynh Câm. Từ trên vũng máu, có dấu chân dẫn ra xa hơn. "Những dấu chân," Alec nói. "Có người từ đây chạy đi." Alec ngoắc tay ra hiệu cho các cô gái đi theo. Họ chạy theo, Isabelle chỉ dừng lại để lau bàn tay dính máu vào miếng bảo vệ ống chân bằng da mềm.

Những dấu chân bắt đầu từ đình dẫn xuống một đường hầm hẹp, biển mất vào trong bóng tối. Khi Alec dừng lại nhìn quanh quất, Clary nóng nảy len qua anh ta, để ánh sáng ngọn đèn phù thủy chiếu một đường sáng bàng bạc lên trước. Cô thấy một cánh cửa đôi ở cuối đường hầm; của khép hờ.

Jace. Không hiểu sao cô cảm nhận được anh, biết anh rất gần. Cô cất bước, gần như chạy đi, tiếng gót giày vang vọng trên sàn nhà cứng nhắc. Cô nghe tiếng Isabelle gọi với theo, cả Isabelle và Alec bám theo cô sát gót. Cô lao qua cánh cửa, vào một căn phòng đá phiến với những hàng song sắt ghim sâu vào lòng đất. Clary chỉ có thể nhìn ra hình dáng một người nằm phủ phục đằng sau những chấn song. Còn ngay ngoài xà lim là thi thể bất động của một Tu Huynh Câm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!