Chương 5: Tội lỗi của các cha

Bóng tối nơi trại giam của Thành phố Câm Lặng dày đặc hơn bất cứ bóng tối tại bất cứ nơi nào Jace từng biết tới. Anh không thể thấy được hình dạng bàn tay mình đặt ngay trước mắt, không thể thấy nền nhà hay trần xà lim nữa. Bên trong này như thế nào, anh biết được nhờ ánh đuốc heo hắt trên đường các Tu Huynh Câm giải anh xuống. Sau đó họ mở xà lim rồi đẩy anh vào như đẩy một tên tội phạm thông thường.

Nhưng mà này, có lẽ đó chính xác là điều họ nghĩ về anh thôi mà.

Anh biết xà lim có nền đá lát, ba bức tường là đá lổn nhổn, mặt tường thứ tư chỉ là những thanh chắn điện nằm san sát nhau, đầu mỗi thanh chắn cắm sâu trong mặt đá phiến. Anh biết có một cánh cửa được gắn vào các thanh chắn đó. Anh cũng biết có một thanh kim loại chạy dài dọc trên bức tường phía đông, vì các Tu Huynh Câm cho cố định một cái cùm bạc với một đầu gắn vào thanh chắn trên bức tường đó, còn đầu kia xích lấy cổ tay anh.

Anh có thể đứng lên đi lại vài bước, kêu lẻng xẻng như bóng ma Marley, nhưng chỉ được có thế. Anh đã phải xoa bóp cổ tay phải đã bị đau do không suy nghĩ gì mà giật cùm. May mà anh thuận tay trái – một đốm sáng le lói trong bóng tối mịt mùng này. Chẳng nghĩa lý gì cho lắm, nhưng bên tay giỏi tác chiến hơn còn được tự do cũng an ủi phần nào.

Anh lại thơ thẩn dạo theo chiều dài xà lim, vừa đi vừa rê mấy ngón tay dọc bức vách. Không biết được giờ giấc ra sao thật bức bối quá. Hồi còn ở Idris, bố có dạy anh xem giờ qua góc độ mặt trời vào ban ngày, độ dài của bóng râm vào ban chiều và vị trí của các vì sao trên bầu trời đêm. Nhưng ở đây không có sao. Thật ra, anh đang nghĩ liệu mình còn có cơ hội được ngắm nhìn bầu trời nữa không.

Jace ngừng lại. Ồ, sao lại phải nghĩ như thế nhỉ? Tất nhiên mình sẽ được thấy lại mặt trời chứ. Hội đồng Clave không định giết mình. Án tử hình chỉ dành cho những kẻ giết người thôi. Nhưng nỗi sợ hãi dập dìu vẫn ở trong anh, ngay dưới mạng sườn, lạ lẫm như một cơn đau nhói lên từng hồi. Jace không hẳn dễ bị hoảng loạn – Alec từng nói nếu như biết cách sợ hãi đúng lúc thì có khi anh ấy đã sướng hơn chút rồi. Thường thì sợ hãi không thể nào chi phối nhiều tới anh.

Anh nghĩ tới lời bà Maryse nói, Con chưa từng sợ bóng tối.

Quả đúng vậy. Sự căng thẳng này có gì đó không bình thường, không giống anh chút nào. Không đơn giản chỉ là bóng tối. Anh hít thêm một hơi thở ngắn. Anh chỉ cần phải vượt qua đêm nay. Một đêm. Chỉ thế mà thôi. Anh bước thêm bước nữa, kéo theo sợi xích kêu lanh canh buồn thảm.

Một âm thanh xé toang không khí, làm Jace đứng im tại chỗ. Là một tiếng tru lên chát chúa, một âm thanh của sự kinh hoàng nguyên thủy nhất. Dường như nó cứ ngân lên rồi ngân lên mãi như một nốt nhạc vương vít mãi trên dây đàn vi ô lông, càng lúc càng cao hơn, thanh hơn và sắc hơn tới khi đột nhiên ngừng bặt.

Jace chửi thề. Tai anh ù đi, và anh có thể nếm được vị của kinh hoàng trong miệng, như kim loại đắng ngắt. Ai có thể nghĩ sợ hãi có mùi vị chứ? Anh ép lưng vào tường xà lim, vận ý chí để bình tĩnh lại.

Âm thanh đó lại vang lên, lần này lớn hơn, rồi có tiếng thét, thêm một tiếng thét nữa. Hình như trên kia có cái gì đó rơi vỡ, Jace vô thức thụp xuống trước khi nhận ra mình đang ở sâu mấy tầng dưới lòng đất. Anh nghe thấy một tiếng rơi vỡ khác, và một hình ảnh hiện lên trong đầu: nắp quan tài bật mở, xác của những Thợ Săn Bóng Tối vốn đã yên nghỉ hàng thế kỷ, nay bật dậy, vật vờ đi lại, toàn là những bộ xương di động được nối với nhau bằng những sợi dây chằng khô quắt với những ngón tay dài ngoằng xương xẩu, không còn tí thịt nào, lê chân khắp trên nền gạch trắng của Thành Phố Câm Lặng…

Đủ rồi! Jace thở hắt một hơi thật mạnh và cố xua hình ảnh đó đi. Người chết không sống dậy. Với lại, họ là xác của những Nephilim như anh thôi mà, những anh chị em bị giết hại của anh thôi. Chẳng lý gì anh phải sợ họ cả. Vậy sao anh lại sợ hãi đến vậy chứ? Jace nắm chặt tay lại, móng bập cả vào lòng bàn tay. Cơn hoảng loạn này không nghĩa lý gì vói anh cả. Anh phải làm chủ nó. Phải đập nát nó. Jace hít một hơi sâu, nông đầy buồng phổi, đúng lúc ấy một tiếng hét nữa vang lên, cực lớn.

Hơi thở ào ạt rời khỏi lồng ngực khi anh khi có thứ gì đó đổ sầm vang vọng, rất gần, và đột nhiên anh thấy một luồng sáng như một đóa hoa lửa nóng rực đâm thẳng vào mắt.

Tu Huynh Jeremiah loạng choạng hiện ra, bàn tay phải nắm chặt lấy ngọn đuốc vẫn đang bập bùng cháy, mũ trùm kéo ra sau để lộ khuôn mặt biến dạng vì kinh sợ. Cái miệng vốn được khâu lại nay toác ra thành một tiếng thét câm lặng, những sợi chỉ dính máu thịt tòng teng trên đôi môi bươm nát. Máu đen lại dưới ánh đuốc, vấy bẩn lên chiếc áo choàng sáng màu.

Tu Huynh loạng choạng bước lên vài bước, hai tay rướn tới trước – rồi sau đó, trong khi Jace điếng người kinh ngạc quan sát, Jeremiah đổ gục xuống đất. Jace nghe tiếng xương cốt gãy dập khi thân thể viên văn thư va xuống nền nhà rồi ngọn đuốc văng đi, lăn lông lốc khỏi tay Jeremiah tới máng xối đá chìm dưới mặt sàn ngay ngoài cánh cửa xà lim khóa trái.

Jace lập tức quỳ xuống, vươn căng người hết cỡ sợi xích cho phép, với tay lấy ngọn đuốc. Gần như không thể. Lửa đuốc nhanh chóng lụi tàn, nhưng nhờ ánh sáng heo hắt đó anh có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cứng đờ của Jeremiah quay về phía mình, máu vẫn ứa ra từ cái miệng ngoác rộng. Răng của anh ta chỉ là những mẩu chân răng bị biến dạng màu đen.

Ngực Jace có cảm giác như bị thứ gì đấy đè nặng lên. Các Tu Huynh Câm trước nay không bao giờ mở miệng, không bao giờ nói, cười hay hét. Nhưng đấy chính là âm thanh mà anh đã nghe thấy, giờ thì Jace biết rõ là vậy – những tiếng thét của những con người suốt nửa thế kỷ nay luôn luôn im lặng, âm thanh kinh hãi chất ngất bàng hoàng hơn cả chữ rune Câm lặng xưa cổ. Nhưng sao lại có thể chứ? Các Tu Huynh khác đâu rồi?

Jace muốn gào lên kêu cứu, nhưng sức nặng đè nén kia vẫn còn trên ngực anh, vẫn đang ép xuống. Anh dường như không có đủ không khí mà hít thở. Anh lại một lần nữa nhoài về phía ngọn đuốc và hình như một mảnh xương nhỏ trên cổ tay bị rạn gãy. Cơn đau nhói dọc cánh tay, nhưng cho anh có được một vài phân mình cần. Anh nắm lấy cây đuốc và đứng dậy. Khi ánh đuốc lại một lần nữa bùng lên, anh nghe ra một tiếng động khác. Một âm thanh dày hơi, nghe giống tiêng rít ghê tai, kéo dài không dứt. Tóc gáy anh dựng ngược, cứng như những cây kim. Anh dứ đuốc về phía trước, bàn tay run rẩy đưa ánh sáng bập bùng nhảy nhót trên những bức tường, xua tan đi mọi bóng tối.

Chẳng có gì.

Nhưng thay vì an tâm, anh lại thấy càng lúc càng sợ hãi. Anh bắt đầu thở dốc dữ dội, như thể đang ở dưới nước. Nỗi sợ còn dễ sợ hơn vì nó quá mới lạ. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Đột nhiên anh biến thành một thằng hèn sao?

Jace giật mạnh cùm, hy vọng cơn đau khiến mình tỉnh tảo lại. Nhưng không. Anh lại nghe thấy âm thanh đó, cái tiếng rít kinh khủng đang tiến lại càng lúc càng gần. Kèm theo đó còn có một âm thanh khác, nghe giống tiếng thì thào liên tục, nho nhỏ. Anh chưa bao giờ nghe thấy một âm thanh nào quá sức độc địa như vậy. Gần như mất trí vì sợ hãi, anh loạng choạng lùi lại dựa lưng vào tường, giơ đuốc lên với cánh tay lật bà lật bật.

Trong chốc lát, dưới ánh sáng như ban ngày, anh đã thấy toàn bộ căn phòng: xà lim, cánh cửa chấn song, nền đá phiến trơ trụi bên ngoài cửa, và thi thể Tu Huynh Jeremiah nằm cứng đờ trên mặt đất. Có một cánh cửa ngay sau Jeremiah. Cửa từ từ mở. Có gì đó chui qua cánh cửa. Một thứ to lớn, đen đúa, vô hình vô dạng. Mắt nó như băng sáng rực, trũng hoắm vào trong lớp mí đen ngòm, nhìn Jace gầm ghè hứng thú. Rồi nó nhào tới. Một đám mây to lớn những hơi nước cuộn vòng dâng lên trước mắt Jace như một làn sóng tràn qua mặt đại dương. Điều cuối cùng anh còn thấy là lửa đuốc chuyển màu xanh lam rồi xanh lục trước khi bị bóng tối nuốt trọn.

Hôn Simon rất dễ chịu. Một kiểu dễ chịu thư thái, giống cảm giác nằm trên võng trong một ngày hè với một cuốn sách và một cốc nước chanh. Đó là một việc bạn thích làm mãi mà không thấy chán hay e ngại hay bối rối hay bị những chuyện khác làm cho phân tâm trừ khi chuyện đó là thanh giác giường bằng kim loại liên tục chọc vào lưng bạn.

"Ối," Clary kêu lên, cố lách khỏi cái giác giường nhưng không được.

"Mình làm cậu đau à?" Simon nghiêng người ngồi dậy, trông lo lắng. Hoặc có thể do không đeo kính nên mắt cậu trở nên đen láy và to gấp đôi bình thường.

"Không, không phải cậu – do cái giường thôi. Nó như kiểu công cụ tra tấn ấy."

"Mình đã không để ý," cậu buồn buồn nói, trong khi Clary với lấy cái gối bị rơi xuống dưới mặt sàn lên, đặt sau lưng họ.

"Ừ, nhưng giờ cậu cũng không cần để ý nữa đâu," cô cười nói. "Chúng ta đang tới đâu rồi nhỉ?"

"À, mặt mình vẫn ở chỗ này, nhưng lúc đó mặt cậu gần mặt mình hơn. Mình nhớ vậy đấy."

"Lãng mạn ghê." Cô kéo Simon lên trên, và cậu chống khuỷu tay giữ thăng bằng. Cơ thể họ dán chặt vào nhau và cô cảm nhận được nhịp tim của cậu qua hai làn áo. Hàng lông mi, bình thường ẩn sau cặp kính, giờ cọ cọ vào má cô khi cậu cúi xuống hôn cô. Cô khẽ cười run rẩy. "Cậu có thấy kỳ lạ không?" cô thì thầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!