Maia Robert chẳng bao giờ tin những anh chàng đẹp mã, chính vì thế cô ghét Jace Wayland ngay từ lần đầu tiên thấy hắn.
Anh trai cô, Daniel, được sinh ra với làn da bánh mật và đôi mắt đen to tròn của mẹ, rồi hóa ra anh ta là thứ người nhẫn tâm đốt cháy cánh của những con bươm bướm và dửng dưng nhìn chúng chấp chới bay tới khi cháy rụi. Anh ta cũng tra tấn cô, lúc đầu chỉ bằng những trò nhỏ nhặt vặt vãnh, như cấu véo cô ở những chỗ không ai nhìn thấy, đổi dầu gội thành chất tẩy trắng. Cô có mách bố mẹ nhưng họ không tin. Chẳng ai tin cả, khi nhìn vào Daniel; họ lầm tưởng giữa vẻ đẹp đẽ và sự ngây thơ vô tội.
Khi anh ta bẻ gãy tay cô hồi lớp chín, cô trốn nhà, nhưng bố mẹ đã đem cô về. Năm lớp mười, Daniel bị một gã tài xế nào đó đâm chết ngay trên đường. Đứng bên cạnh cha mẹ trong nghĩa địa, Maia thấy xấu hổ vì cảm giác nhẹ nhõm bừng lên trong tâm. Chúa trời, cô nghĩ, chắc sẽ trừng phạt cô vì đã hài lòng khi anh trai mất mạng.
Và năm sau, Chúa trời trừng phạt cô thật. Cô gặp Jordan. Tóc đen dài, hông mảnh dẻ trong chiếc quần bò bạc màu, chiếc áo phông hình các indie rocker[1] và lông mi dài như con gái. Cô chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ thích cô – thường thường những người như hắn sẽ thích những cô gái mảnh dẻ, nhợt nhạt đeo cặp kính gọng to – nhưng có vẻ hắn lại thích những cô gái tròn trịa như Maia. Khi trao cô những nụ hôn, hắn đã khen rằng cô thật xinh đẹp.
Vài tháng đầu tiên trôi qua như mơ; những tháng cuối cùng lại là ác mộng. Hắn trở nên gia trưởng, luôn muốn kiểm soát cô. Khi giận cô, hắn gầm ghè và tát vào mặt cô, để lại vết tay hằn trên má như thể cô đã đánh quá nhiều phấn hồng vậy. Khi cô cố chia tay, hắn đã đẩy, hất ngã cô xuống sân trước khi cô kịp chạy vào trong và khóa chặt cửa lại.
[1] Indie rocker: một thể loại rock alternative xuất hiện tại UK và US vào những năm 1980. (ND)
Sau đó, cô cố tình cho hắn thấy cô hôn một anh chàng khác, chỉ để khẳng định cho hắn biết là họ đã chấm dứt rồi. Cô thậm chí chẳng nhớ tên cậu trai kia. Cái cô nhớ là buổi tối hôm đó khi đi bộ về nhà, trời mưa bay giăng giăng trên tóc, bùn bắn lên bắp quần vì cô đã theo lối tắt băng qua công viên gần nhà. Cô nhớ một bóng hình đen thui từ sau vòng quay ngựa gỗ bằng sắt nhảy xổ ra, một thân mình chó sói to tướng ướt nhẹp xô cô ngã xuống vũng bùn, cơn đau quằn quại khi hàm răng con sói cắn ngập vào cổ cô. Cô đã la hét và giãy giụa, nếm thấy vị máu nóng hổi trong miệng, thấy đầu óc đang hét lên: Không thể nào. Không thể nào. Ở New Jersey làm gì còn sói, nhất là trong khu ngoại ô bình thường của cô, nhất là ở thế kỷ hai mươi mốt này.
Tiếng hét của cô khiến các nhà xung quanh bật đèn, hết ô cửa sổ này tới ô cửa sổ khác sáng lên như thể quẹt diêm. Con sói thả cô ra, trên miệng máu chảy ròng ròng và còn dính chút da thịt của cô.
Sau hai mươi bốn mũi khâu, cô trở về căn phòng ngủ màu hồng của mình, còn mẹ cô lo lắng đi đi lại lại. Bác sĩ phòng cấp cứu nói vết cắn giống vết răng một con chó lớn, nhưng Maia biết rõ hơn thế. Trước khi con sói quay người bỏ đi, cô nghe thấy tiếng thì thầm quen thuộc, phả hơi thở nóng hổi bên tai cô, "Giờ em là của tôi. Em luôn luôn là của tôi."
Cô không bao giờ gặp lại Jordan nữa – hắn cùng bố mẹ đã dọn đi, bạn bè hắn không ai biết gia đình hắn đã đi đâu, mà kể cả biết cũng không chịu nói. Cô chỉ hơi ngạc nhiên khi cơn đau đến vào dịp trăng tròn tháng sau: đau đớn giằng xé chạy dọc chân cô, buộc cô phải bò trên mặt đất, phải còng lưng theo cách những nhà ảo thuật bẻ cong cái thìa. Khi răng thò ra khỏi lợi và rơi lạch cạch xuống đất như những viên kẹo cao su Chiclet, cô ngất lịm đi. Hoặc cô nghĩ mình đã ngất.
Cô tỉnh dậy cách nhà hàng dặm, không một mảnh vải che thân, mình mẩy dính đầy máu, vết sẹo trên cổ nhói lên từng hồi như nhịp tim đập. Đêm đó cô lên tàu tới Manhattan. Chẳng phải một quyết định khó khăn gì. Là một đứa con lai tại khu vực ngoại ô với những người hàng xóm bảo thủ đã quá khổ sở rồi. Chúa mới biết họ sẽ làm gì với người sói.
Tìm được một đàn để hòa vào cũng không quá khó. Riêng Mahattan thôi cũng đã có vài đàn. Cô gia nhập một đàn người sói trong khu trung tâm, những người thường ngủ lại trong một đồn cảnh sát cũ ở khu Chinatown.
Sói đầu đàn thay đổi liên tục. Đầu tiên là Kito, rồi Vérionique, Gabriel và giờ là chú Luke. Cô thích Gabriel nhưng Luke là sói đầu đàn tốt hơn. Chú có vẻ ngoài khiến những người tiếp xúc với chú tin tưởng, đôi mắt xanh hiền hậu mà cũng không quá đẹp trai, chính vì thế cô không ghét chú Luke ngay tắp lự. Cô thấy thoải mái khi ở cùng đàn, được ngủ trong đồn cảnh sát cũ, vào những đêm trăng chưa tròn, họ cùng nhau chơi bài và ăn đồ Trung Hoa.
Còn những đêm trăng tròn họ cùng nhau đi săn trong công viên, rồi hôm sau lại tới quán Hunter"s Moon, một trong những quán bar ngầm của người sói trong thành phố, nhậu cho qua tàn dư của Cơn Biến Đổi. Có những thùng bia cao cả thước, và không ai kiểm tra xem bạn đủ hai mươi mốt tuổi chưa. Làm người sói khiến bạn phát triển nhanh, và chỉ cần bạn mọc răng và tóc một tháng một lần, bạn được quyền chè chén ở Moon, không cần biết bạn bao nhiêu tuổi tính theo tuổi của con người.
Những ngày này cô ít nhớ tới gia đình, nhưng khi anh chàng tóc vàng mặc áo choàng đen dài bước vào bar, Maia cứng cả người. Hắn trông không giống Daniel, không hẳn – Daniel có tóc đen dài xoăn xoăn úp vào gáy và da bánh mật, còn người con trai này da trắng tóc vàng. Nhưng họ đều sở hữu một cơ thể mảnh mai, có cùng một dáng đi giống như báo tìm mồi, và cùng một vẻ tự tin ngời ngời về ngoại hình. Tay cô bất giác co lại nắm chặt quanh cái cốc và cô phải tự nhắc mình: Anh ta chết rồi. Daniel đã chết.
Anh chàng kia đi tới đâu, tiếng xì xào vang theo tới đó, như bọt sóng lan quanh đuôi thuyền. Cậu trai tỏ ra như chẳng để ý gì, dùng một chân mang bốt móc kéo chiếc ghế quầy bar về phía mình rồi ngồi lên đoạn chống khuỷu tay xuống bàn. Maia nghe hắn gọi một ly rượu mạch nha trong khi mọi người ngừng bặt. Hắn dốc thẳng nửa ly vào miệng bằng một cú phẩy cổ tay gọn ghẽ. Thứ rượu đó mang màu vàng như màu tóc hắn vậy. Khi hắn giơ tay đặt ly xuống quầy bar, Maia đã thấy những Ấn Ký màu đen dày đặc quấn quanh cổ tay và mặt trên bàn tay.
Bat, người ngồi cạnh cô – cô từng hẹn hò với cậu này, nhưng giờ họ là bạn – thì thầm gì đó nghe như "Nephilim."
Thì ra là vậy. Tay kia không phải là người sói gì cả. Hắn là Thợ Săn Bóng Tối, một thành viên của lực lượng cảnh sát mật của Thế giới Ngầm. Họ duy trì Luật Pháp, được Hiệp Ước bảo vệ, và bạn không thể trở thành một người như họ được: Bạn phải được sinh ra là đã thế thôi. Dòng máu quyết định ra họ. Có rất nhiều lời đồn đại về họ, phần lớn là những điều không hay ho: Họ tự cao tự đại, độc ác, kiêu căng; họ khinh ghét Cư dân Thế giới Ngầm.
Chẳng có thứ gì mà người sói ghét bằng Thợ Săn Bóng Tối – có lẽ ngoài ma cà rồng ra.
Mọi người cũng đồn rằng Thợ Săn Bóng Tối giết quỷ. Maia nhớ hồi đầu tiên nghe đến chuyện quỷ dữ có tồn tại và được nghe kề về những chuyện chúng gây ra. Những câu chuyện đó khiến cô đau đầu. Ma cà rồng và người sói chỉ là những người bình thường bị mắc một căn bệnh mà thành, cô hiểu được từng ấy, nhưng mà trông chờ cô tin vào mấy trò thiên đường và địa ngục vớ vẩn ấy, vào quỷ dữ và thiên thần, trong khi vẫn chưa có ai có thể cam đoan với cô được rằng liệu Chúa trời có thực hay không, rằng bạn sẽ đi về đâu sau khi lìa bỏ trần thế ư? Chẳng công bằng đâu nhé. Giờ cô đã tin có quỷ dữ – cô đã thấy những việc chúng làm nhiều đến độ không thể phủ nhận sự tồn tại của chúng – nhưng cô vẫn ước gì mình không buộc phải tin như vậy.
"Tôi thấy là," gã trai nói và chống khuỷu tay lên bàn, "anh không phục vụ bia Silver Bullet ở đây. Do nó có quá nhiều điều tiếng xấu chăng?" Hai mắt hắn lấp lánh, nheo nheo lại và lóe sáng như trăng đầu tuần.
Người phục vụ quầy rượu, Freaky Pete, chỉ nhìn gã trai và lắc đầu khó chịu. Maia biết nếu hắn không phải Thợ Săn Bóng Tối, hẳn Pete đã ném hắn bay khỏi quán Moon, nhung anh chỉ đi sang đầu kia quầy mà cặm cụi đánh bóng ly.
"Thực ra." Bat lên tiếng, tay này không thể nào không chõ mũi vào mọi chuyện, "bọn tao không có món đó vì nó thực sự là một loại bia kinh tởm."
Gã trai chuyển ánh nhìn lấp lánh nheo nheo của hắn sang Bat, rồi nhoẻn cười vui vẻ. Thường người ta không mỉm cười vui vẻ khi Bat nhìn họ cảnh cáo: Bat cao một mét chín, với vết sẹo lồi lớn làm biến dạng hết nửa mặt do bị bột bạc làm bỏng. Bat không thuộc đàn qua đêm, đàn sống trong đồn cảnh sát, ngủ trong những xà lim cũ kỹ. Anh ta có nhà riêng, thậm chí còn có công ăn việc làm nữa.
Bat là một người bạn trai khá ổn, cho tới khi anh ta đá Maia vì một con phù thủy tóc đỏ tên Eve sống tại Yonkers và có một hàng bói chỉ tay tại ga
-ra.
"Vậy anh đang uống gì thế?" gã trai hỏi, nhoài lại quá gần Bat tỏ ý nhục mạ. "Một ít lông của con chó… ờm, gặp ai cắn nấy nhỉ?"
"Mày quả là nghĩ mày khá vui tính nhỉ." Tới lúc đó tất cả mọi người trong đàn đều đã nhoài người tới nghe, sẵn sàng yểm trợ cho Bat nếu anh ta định đánh cho thằng mất dạy này ngủ tới giữa tuần sau. "Phải không?"
"Bat," Maia nói. Cô tự hỏi có phải mình là người duy nhất trong quán nghi ngờ khả năng đánh ngất anh chàng này tới giữa tuần của Bat không. Không phải cô không tin Bat. Nhưng là vì điều gì đó trong ánh mắt gã trai kia. "Đừng."
Bat lờ cô đi. "Phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!