Chương 18: Bóng tối bủa vây

Clary luôn ghét chơi trò tàu lượn cao tốc, ghét cảm giác dạ dày rớt thẳng xuống chân khi con tàu lượn xuống. Cảm giác bị quắp khỏi xe và lủng lẳng trong không khí như một con chuột dưới móng vuốt đại bàng còn tệ hơn gấp mười lần. Cô hét lên rầm rĩ khi chân rời khỏi xe và cơ thể bị nhấc bổng lên, nhanh tới khó tin. Cô hét và vặn vẹo – tới khi cô nhìn xuống và thấy mình đã ở cao xa mặt nước ra sao và nhận ra chuyện gì sẽ xảy đến khi con quỷ biết bay thả cô ra.

Cô dừng bặt. Chiếc xe bán tải trông như một thứ đồ chơi nho nhỏ phía dưới kia, đang trôi nổi bất thường trên sóng nước. Thành phố chao liệng chung quanh cô, những bức tường ánh đèn lấp lánh nhạt nhòa. Cảnh sẽ đẹp nếu như cô không quá sợ hãi. Con quỷ chao cánh hạ xuống, và đột nhiên thay vì bay lên cô lại rơi xuống. Cô nghĩ tới cái thứ kia thả cô rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét, chới với trong không khí tới khi đụng xuống mặt nước đen lạnh băng. Cô nhắm tịt mắt – nhưng rơi xuống qua bóng tối mịt mùng còn đáng sợ hơn nhiều. Cô lại mở mắt và thấy boong tàu sơn đen từ dưới mình dâng lên như một bàn tay sắp cướp cả cô lẫn con quỷ khỏi bầu trời. Cô hét lần thứ hai khi họ hạ xuống boong tàu – và qua một màn đen bao quanh mặt tàu. Giờ họ đã ở trong tàu.

Sinh vật bay đập cánh chậm lại. Họ đang rơi qua giữa tàu, bao quanh bởi hàng bao lơn sắt. Clary thoáng thấy những máy móc màu đen, hình như không cái nào hoạt động hết, và có rất nhiều đồ phụ tùng và dụng cụ sửa chữa vứt lung tung khắp nơi. Nếu như trước ở đây có đèn điện thì giờ chúng cũng không hoạt động, nhưng vẫn có luồng ánh sáng ảm đạm tỏa lên khắp mọi thứ. Dù trước đó có nguồn năng lượng gì cung cấp điện cho con tàu, thì giờ Valentine đã sử dụng một loại năng lượng khác.

Có thứ gì đó hút hết hơi ấm khỏi không khí. Những cơn gió lạnh buốt băng giá phả vào mặt cô khi con quỷ chạm xuống sàn tàu và chui vào một hành lang dài, tranh tối tranh sáng. Con quỷ chẳng để ý nhiều tới cô. Đầu gối cô đập vào đường ống khi sinh vật quặt vào một góc, khiến cơn đau chạy dọc chân cô. Cô hét lên và nghe tiếng nó cười re ré sung sướng. Sau đó nó thả cô rơi xuống. Chới với trong không khí, Clary cố sao để hạ cánh bằng chân và tay. Gần được. Cô chạm nền nhà cái rầm và lăn người sang một bên, choáng váng.

Cô đang nằm trên nền kim loại cứng, trong vùng tranh tối tranh sáng. Chắc chắn nơi đây từng được sử dụng làm nhà kho, vì tường láng o không có cửa. Có một khoảng trống hình vuông phía trên để ánh sáng chiếu vào. Cả người cô như một khối bầm tím to tướng.

"Clary?" một giọng thì thào vang lên. Cô lăn sang bên, nhăn mặt. Một bóng đen quỳ bên cô. Khi mắt cô điều chỉnh được với bóng tối, cô thấy một dáng người nho nhỏ, phổng phao, tóc tết, mắt nâu sậm. Maia. "Clary, phải cậu không?"

Clary ngồi thẳng dậy, lờ đi cơn đau ê ẩm nơi lưng. "Maia. Maia, ôi Chúa ơi." Cô nhìn cô gái kia đi rồi vội vã nhìn quanh quất. Trong phòng không còn ai ngoài hai người bọn họ. "Simon, cậu ấy đâu? Simon đâu rồi?"

Maia cắn môi. Clary nhận thấy cổ tay Maia đang chảy máu, mặt cô bé vẫn còn vết tích của những dòng nước mắt đã khô. "Clary, mình rất tiếc," cô nói, lí nhí khều khào. "Simon chết rồi."

Ướt nhẹp và gần như đóng băng, Jace đổ sụp xuống boong tàu, nước nhỏ thành dòng xuống tóc và quần áo. Anh nhìn lên bầu trời đêm nhiều mây, thở hổn hển lấy hơi. Không hề dễ khi leo lên cái thang sắt rỉ bên thân tàu, đặc biệt khi tay thì ướt mà quần áo nặng trịch cứ chực kéo anh xuống.

Jace nghĩ lại, nếu không nhờ có chữ rune Can Trường, chắc hẳn anh đã lo rằng một con quỷ bay kia sẽ tóm anh khỏi thang như chim bắt một con bọ trên nhánh dây leo vậy. May thay, dường như chúng đã quay về tàu ngay khi bắt được Clary. Jace không hiểu vì sao, nhưng anh đã từ bỏ việc cố tìm hiểu lý do cho bất cứ hành động nào của bố từ lâu rồi.

Một cái đầu thò ra bên trên anh, bóng tối ngược trên bầu trời. Chú Luke đã lên được đầu thang. Chú nhanh nhẹn trèo lên bao lơn và nhảy sang bên kia. Chú cúi nhìn Jace. "Cháu ổn không?"

"Ổn ạ." Jace đứng dậy. Anh đang run. Trên thuyền quá lạnh, lạnh hơn cả ở dưới nước – mà áo khoác của anh chẳng còn. Anh đã đưa cho Clary.

Jace nhìn quanh. "Đâu đó có một cánh cửa dẫn vào trong tàu. Lần trước cháu đã thấy nó. Chúng ta chỉ việc đi vòng quanh boong tàu đến khi tìm thấy."

Chú Luke dợm bước.

"Cháu đi trước cho," Jace nói và bước lên trước. Chú Luke ném cho anh cái nhìn bối rối, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bước cạnh Jace khi đi quanh mũi thuyền cong cong, nơi Jace đã từng đứng cùng Valentine vào đêm trước. Anh có thể nghe tiếng sóng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền, ở xa xa bên dưới.

"Bố cháu," chú Luke nói, "ông ta đã nói gì khi cháu gặp ông ta? Ông ta đã hứa gì với cháu?"

"Ồ, chú biết rồi đấy. Vẫn mấy điều cũ rích ấy mà. Vé Knicks trọn đời này." Jace nói nhẹ bẫng nhưng ký ức về nó khiến anh đau hơn cả cơn đau do những cơn gió lạnh buốt đang quất vào da thịt. "Ông ấy nói sẽ không để cháu hay những người cháu yêu thương bị tổn hại, nếu cháu rời Hội đồng Clave và trở về Idris với ông ta."

"Cháu có nghĩ…" chú Luke ngần ngừ. "Cháu có nghĩ ông ta sẽ làm hại Clary để trả thù cháu không?"

Họ đi quanh boong và Jace thoáng thấy bức tượng Nữ Thần Tự Do như một cột sáng ở đằng xa. "Không. Cháu nghĩ bố bắt em ấy để bắt chúng ta phải lên thuyền, để chúng ta phải chịu thiệt khi mặc cả với bố. Thế thôi."

"Chú không nghĩ ông ấy mồi trao đổi đâu." Chú Luke nói nhỏ khi rút thanh kindjal. Jace quay lại nhìn theo, và trong thoáng chốc, anh chỉ có thể nhìn mà thôi.

Có một lỗ hổng màu đen trên boong về phía tây, một cái lỗ hình vuông như thể được cắt vào kim loại, và từ đó đang trào ra một đám mây đen với không biết bao nhiêu quỷ. Jace nhớ lại lần cuối đứng nơi đây, với Thanh Kiếm Thánh trên tay, sợ hãi nhìn quanh khi bầu trời trên đầu và biển dưới chân biến thành đại dương ác mộng. Giờ chúng, đám hổ lốn đủ loại quỷ, đã đứng trước mặt anh:

những con Raum trắng ởn từng tấn công họ ở nhà chú Luke, những con quỷ Oni với làn da xanh lá, miệng rộng và có sừng; những con quỷ Kuri đen đúa èo uột, những con quỷ nhện tám cái chân như tám cái gọng kìm, mang những răng nhễu độc thò ra từ hốc mắt…

Jace không thể đếm hết. Anh lần đến thanh Camael và kéo ra khỏi thắt lưng, lưỡi dao trắng lòe sáng trên tàu. Những con quỷ rít lên khi trông thấy dao, nhưng chúng không hề lùi lại. Chữ Can Trường trên vai Jace bắt đầu bỏng cháy. Anh không biết mình sẽ giết được bao con quỷ trước khi chữ rune đó biến mất.

"Dừng lại! Dừng lại!" Bàn tay chú Luke nắm chặt lấy áo Jace, kéo lùi cậu lại. "Đông quá, Jace ạ. Nếu chúng ta có thể trở lại thang…"

"Chúng ta không thể." Jace giằng ra khỏi nắm tay của chú Luke và chỉ. "Chúng đã chặn hết đường lui của chúng ta rồi."

Đúng thế thật. Một đội quỷ Moloch, với ngọn lửa cháy rừng rực trong hốc mắt trống vốc, đã chặn đường lui của họ. Chú Luke chửi thề, rủa sa sả cay cú. "Vậy nhảy sang một bên đi. Chú sẽ chặn chúng lại."

"Chú nhảy đi," Jace nói. "Cháu ổn mà."

Chú Luke ngẩng đầu. Tai chú nhọn lên và rồi khi chú gầm ghè với Jace, môi chú vén lên để lộ những chiếc răng nanh đột nhiên sắc nhọn. "Cháu…" Chú ngừng lại khi một con quỷ Moloch nhảy tới, móng vuốt xòe ra. Jace cắm phập con dao vào lưng nó khi nó vừa vọt qua, thế rồi nó rít lên và loạng choạng tiến tới chỗ chú Luke. Chú Luke tóm lấy bàn tay móng vuốt của nó và quẳng qua bao lơn. "Cháu dùng chữ rune Can Trường đó, đúng không?"

chú Luke nói, quay sang nhìn Jace bằng đôi mắt màu hổ phách rực sáng trong bóng tối.

Có tiếng tõm văng vẳng đằng xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!