Chương 16: Trái tim sắt đá

Clary nhấn nút gọi lại cho Simon, nhưng cuộc gọi tới thẳng tới hộp thư thoại. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cô ném điện thoại xuống bảng đồng hồ. "Chết tiệt, chết tiệt…"

"Chúng ta sắp tới nơi rồi," chú Luke nói. Họ đã rời đường cao tốc lúc nào mà cô không biết. Họ dừng lại trước cửa nhà Simon, một ngôi nhà nhỏ nhắn bằng gỗ với mặt tiền sơn màu đỏ vui mắt. Clary rời xe, chạy vội lên hiên nhà trước khi chú Luke kịp kéo phanh an toàn. Cô nghe tiếng chú gọi tên mình trong lúc cô phóng lên mấy bậc cấp mà cuống cuồng nện vào cửa.

"Simon!" cô hét, "Simon!"

"Clary, đủ rồi," chú Luke đã đuổi kịp cô đến hàng hiên. "Hàng xóm…"

"Mặc kệ hàng xóm." Cô lần sờ chùm chìa khóa đeo nơi thắt lưng, tìm đúng chìa và tra vào ổ. Cô mở bung cửa và cẩn trọng bước vào hành lang, chú Luke đi ngay sau. Họ nhìn qua cánh cửa đầu tiên bên trái dẫn vào gian bếp. Mọi thứ vẫn như bình thường, từ bệ bếp sạch lau li tới những miếng nam châm đính trên tủ lạnh. Kia là chiếc bồn rửa bát nơi cô đã hôn Simon chỉ vài ngày trước. Ánh mặt trời tràn qua ô cửa sổ, sơn màu vàng nắng nhàn nhạt khắp phòng. Thứ ánh vàng có thể biến Simon thành tro bụi.

Phòng Simon là căn cuối cùng ở cuối hành lang. Cánh cửa hơi hé mở, nhưng qua khe hở ấy Clary không thấy gì ngoài bóng tối.

Cô rút thanh stele ra khỏi túi và nắm chặt lấy. Cô biết nó không thực sự là một thứ vũ khí, nhưng có nó trong tay làm cô bình tĩnh hơn. Bên trong căn phòng tối om, những tấm rèm tối màu che ngang ô cửa sổ, ánh sáng duy nhất tới từ chiếc đồng hồ điện tử đặt trên kệ đầu giường. Chú Luke với tay qua để bật đèn thì một thứ gì đó một thứ gì đó biết rít và gầm ghè như một con quỷ – từ trong bóng tối lao về phía chú.

Clary hét lên khi chú Luke nắm lấy vai cô và đẩy mạnh cô sang một bên. Cô loạng choạng suýt ngã; khi cô lấy lại cân bằng, cô quay lại thấy chú Luke kinh ngạc giữ lấy con mèo trắng đang xù lông, nhe nanh múa vuốt. Nó quả giống một quả bông có móng vuốt.

"Yossarian!" Clary reo lên.

Chú Luke thả con mèo xuống. Yossarian ngay lập tức phóng qua chân chú mà biến mất ngoài hành lang.

"Đồ mèo ngu," Clary nói.

"Không phải lỗi của nó. Mèo không thích bọn chú."

Chú Luke bật công tắc. Clary há hốc miệng. Phòng ốc vẫn gọn ghẽ như trước, chẳng có lấy một thứ gì đặt lệch chỗ, kể cả tấm thảm chùi chân cũng không hề xô lệch. Kể cả khăn trải cũng không có lấy một nếp nhăn.

"Phép che mắt hả chú?"

"Không phải. Có lẽ chỉ là pháp thuật thôi." Chú Luke tới giữa phòng, trầm ngâm nhìn quanh. Khi chú kéo một tấm rèm sang bên, Clary thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên thảm dưới chân chú.

"Chú Luke, đợi đã." Cô tới chỗ chú đứng và quỳ xuống lấy vật đó lên. Đó là chiếc điện thoại màu bạc của Simon, đã bị bẻ cong, cần ăng ten giật gãy. Trống ngực đập thình thịch, Clary bật mở điện thoại. Dù màn hình bị nứt dọc nhưng dòng tin nhắn vẫn hiện lên rõ ràng: GIỜ TA ĐÃ CÓ ĐỦ.

Clary choáng váng ngồi phịch xuống giường. Cô mơ hồ cảm thấy chú Luke giật điện thoại khỏi tay. Cô nghe tiếng chú thở hắt ra khi đọc tin nhắn.

"Nghĩa là sao hả chú? "Giờ ta đã có đủ" hả?" Clary hỏi.

Chú Luke đặt điện thoại của Simon lên bàn và vuốt mặt. "Chú sợ là giờ hắn đã có Simon, và, có thể, cả Maia nữa. Vậy là hắn có mọi thứ hắn cần cho Nghi Lễ Địa Ngục Xoay Chuyển rồi."

Clary nhìn chú. "Chú muốn nói là điều này không chỉ để trả đũa cháu – và chú ư?"

"Chú chắc chắn rằng Valentine xem việc trả đũa chỉ là một kiểu tác dụng phụ vui vui thôi. Không phải mục đích chính. Mục đích chính của hắn là đảo ngược thuộc tính của Thanh Kiếm Linh Hồn. Và để làm được, hắn cần…"

"Máu của những đứa trẻ thuộc Thế Giới Ngầm. Nhưng Maia và Simon đâu còn là trẻ con. Họ là thiếu niên rồi cơ mà."

"Khi câu thần chú biến đổi ấy được tạo thành, từ "thiếu niên" còn chưa ra đời. Trong xã hội Thợ Săn Bóng Tối, cháu là người lớn khi cháu tròn mười tám. Trước đó, cháu vẫn là trẻ con. Đối với mục đích của Valentine, thì Maia và Simon là trẻ con. Hắn đã có máu của một đứa trẻ tộc tiên và máu của một nhóc pháp sư rồi. Tất cả những gì hắn cần là máu người sói và ma cà rồng."

Clary thấy như không khí bị tống ra khỏi lồng ngực. "Vậy sao chúng ta lại không làm gì đi? Vì sao chúng ta không nghĩ tới việc bảo vệ họ bằng cách nào đấy chứ?"

"Vì tính tới thời điểm này thì Valentine chỉ tiện đâu làm đấy thôi. Mọi nạn nhân của hắn được chọn chỉ vì họ có sẵn ra đấy. Pháp sư thì dễ tìm rồi; tất cả những gì Valentine cần làm là thuê hắn vờ như đang muốn triệu hồi một con quỷ. Rất dễ để tìm một thần tiên trong công viên nếu cháu biết chỗ cần tìm. Và quán Hunter"s Moon chính xác là nơi cháu cần tới để tìm một người sói.

Tự dưng kéo thêm nguy hiểm và rắc rối vào chỉ để trả đũa chúng ta khi mà chẳng có gì thay đổi…"

"Jace," Clary nói.

"Sao cháu lại nhắc tới Jace? Jace thì liên quan gì?"

"Cháu nghĩ ông ta đang trả đũa Jace. Chắc chắn hồi tối qua lúc trên thuyền Jace đã làm gì đó khiến Valentine điên tiết. Điên tới mức từ bỏ mọi kế hoạch mình từng có và vạch ra kế hoạch mới."

Chú Luke có vẻ hoang mang. "Điều gì khiến cháu nghĩ việc Valentine thay đổi kế hoạch là có liên quan đến anh cháu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!