Chương 13: Kẻ chiêu đãi những thiên thần nổi loạn

Bản nhạc Gaspard de la Nuit của Ravel chia làm ba phân khúc; Jace chơi hết phân khúc đầu tiên thì đứng dậy khỏi đàn, đi vào bếp, lấy điện thoại chú Luke, gọi một cuộc một. Rồi anh trở về chơi tiếp bản Gaspard.

Ánh sáng quét qua vạt cỏ trước nhà chú Luke vào lúc Jace đã chơi được nửa phân đoạn ba. Ánh sáng vụt tắt ngay sau đó, để tất cả lại chìm trong bóng tối, nhưng Jace đã đứng dậy, với tay lấy áo khoác.

Anh khẽ khàng đóng cửa trước và nhảy xuống tam cấp hai bậc một. Trên bãi cỏ cạnh lối vào là một chiếc mô tô, động cơ vẫn còn rùng rùng. Chiếc mô tô này mang một vẻ ngoài đậm chất thiên nhiên kỳ quặc: những chiếc ống trông như những gân lá được uốn cong và ôm lấy khung gầm, một ngọn đèn pha duy nhất, giờ đang tỏa mờ, trông giống một con mắt phát sáng. Nhìn theo một góc cạnh nào đấy, chiếc xe trông có sức sống giống hệt gã trai đang tựa mình vào xe, tò mò nhìn Jace.

Gã ta mặc áo khoác da nâu, mái tóc đen xoăn lọn đổ dài xuống vai và bờm xờm che đôi mắt nheo nheo. Gã ta cười, khoe hàm răng trắng nhởn, nhọn hoắt. Jace biết, tất nhiên cả xe lẫn người không hề thực sự sống; chúng đều là những sinh vật sống về đêm, "hoạt động" nhờ năng lượng ác quỷ.

"Raphael," Jace gọi tên thay cho lời chào.

"Đây này," Raphael nói, "tôi mang nó tới, đúng như cậu yêu cầu."

"Tôi thấy rồi."

"Nhưng, tôi phải nói thêm, tôi rất tò mò vì sao cậu muốn mượn một thứ như chiếc mô tô quỷ này chứ. Vì một lẽ, mấy xe này không hẳn là thứ hợp pháp, với lại, nghe nói cậu có một chiếc rồi."

"Đúng là tôi có một chiếc," Jace thừa nhận, đi quanh cái xe để xem xét nó từ mọi góc độ. "Nhưng giờ nó đang yên vị trên nóc Học Viện, mà tôi thì không thể tới chỗ ấy được."

Raphael cười khe khẽ. "Có vẻ cả hai chúng ta đều không được Học Viện chào đón."

"Đám ma cà rồng vẫn nằm trong danh sách Truy nã hả?"

Raphael nghiêng người qua bên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, một cách duyên dáng. "Họ chụp tội danh giết người lên đầu chúng tôi," gã ta giận dữ oán thán. "Cái chết của thằng bé người

-sói, tiểu thần tiên, thậm chí cả tiểu pháp sư, dù tôi đã nói với họ rằng chúng tôi không uống máu pháp sư rồi. Thứ đó đắng ngắt và có thể gây biến đổi kỳ lạ lên người dám uống máu họ."

"Anh nói với Maryse chưa?"

"Maryse." Mắt Raphael sáng lên. "Dù muốn, tôi cũng không thể nói chuyện với bà ta được. Giờ Điều Tra Viên mới là người nắm quyền quyết định, tất cả những thăm dò hay yêu cầu đều phải thông qua bà ta. Bạn của tôi ơi, tình hình tệ lắm, tệ lắm lắm rồi."

"Còn phải nói," Jace đáp. "Mà chúng ta không phải bạn. Tôi đồng ý không nói với Hội đồng Clave về chuyện của Simon vì tôi cần anh giúp. Không phải vì tôi thích anh."

Raphael cười toe toét, hàm răng trắng lóe sáng trong đêm. "Cậu thích tôi." Gã nghẹo đầu sang bên. "Kỳ lạ thật," gã nhận xét. "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ khác đi sau khi Hội đồng Clave ghét bỏ cậu. Cậu không còn là đứa con cưng của họ nữa. Tôi nghĩ cậu ít nhiều phải bớt ngạo mạn đi chứ. Nhưng cậu vẫn không thay đổi."

"Tôi trước sau như một," Jace nói. "Anh có định cho tôi mượn xe hay không đây?"

"Vậy là cậu không cho tôi đi nhờ về nhà nhỉ?" Raphael uyển chuyển tránh khỏi chiếc xe; khi anh ta di chuyển, Jace nhìn thấy sợi dây chuyền sáng loáng quanh cổ.

"Không." Jace leo lên xe. "Nhưng anh có thể ngủ dưới hầm rượu dưới nhà nếu anh ngại mặt trời mọc."

"Ừm." Raphael có vẻ đang ngẫm nghĩ; gã này thấp hơn Jace vài phân, và dù vẻ bề ngoài trông gã như trẻ hơn, nhưng ánh mắt cáo già hơn nhiều. "Giờ chúng ta huề nhau về chuyện Simon rồi chứ, Thợ Săn Bóng Tối?"

Jace rú ga, quay đầu xe về phía bờ sông. "Chúng ta chưa bao giờ huề cả, quỷ hút máu ạ, nhưng ít nhất đây là sự bắt đầu."

Từ hồi thời tiết chuyển lạnh tới nay, Jace không hề chạy mô tô, nên anh bất ngờ khi va phải cơn gió lạnh buốt vồng lên từ mặt sông, tạt xuyên qua lớp áo gió và chiếc quần bò, đâm vào da thịt bằng những mũi gió lạnh sắc nhọn như kim. Jace rùng mình, mừng vì ít ra mình cũng còn đeo găng tay da bảo vệ hai bàn tay.

Cảnh vật chừng như trôi tuột hết màu sắc. Dòng sông nhuốm màu thép bạc trắng, bầu trời xám phớt xanh, đường chân trời chỉ là một đường kẻ đen kít tít xa. Ánh đèn nhấp nháy sáng dọc theo từng nhịp cầu Williamsburg và cầu Manhattan. Không khí nặng mùi tuyết lạnh, dù phải vài tháng nữa mới đến mùa đông.

Lần trước bay qua sông, Clary đi cùng anh, vòng tay cô quàng quanh anh cùng hai tay nhỏ nhắn túm chặt lần áo khoác của anh. Lúc đó anh không thấy lạnh. Anh quặt mạnh và thấy xe hơi chòng chành; anh nghĩ đã nhìn thấy bóng mình lao trên mặt nước; nghiêng rạp về một phía. Khi xe đã lấy lại thăng bằng, anh đã thấy nóc một con tàu hai bên thân là kim loại đen, không dấu hiệu gì và hầu như chẳng đèn đóm, mũi thuyền như một lưỡi dao hẹp phăm phăm rẽ sóng.

Con thuyền làm anh nghĩ tới một con cá mập, thân thon gọn, nhanh nhẹn và nguy hiểm chết người.

Anh đạp phanh và cẩn thận lướt mô tô xuống, không chút tiếng động, như một chiếc lá đậu xuống mặt nước. Anh không cảm thấy mình đang rơi, mà là con thuyền cưỡi sóng bay lên, đón lấy anh. Bánh xe chạm boong tàu và anh cho xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Không cần phải tắt máy; anh xuống xe thì tiếng động cơ rùng rùng tự động giảm lại thành tiếng gầm gừ, rồi rì rì nho nhỏ, và im lặng hẳn.

Khi anh liếc nhìn chiếc xe, có vẻ nó như đang lừ mắt nhìn lại anh, như một chú cún tiu nghỉu khi bắt ở nguyên một chỗ.

Anh cười với xe. "Tao sẽ về với mày mà," anh nói. "Tao phải đi xem xét con tàu này tí đã."

Có nhiều thứ để kiểm ta lắm. Anh đang đứng trên boong tàu khá thoáng, bên trái là dòng sông. Mọi thứ đều sơn đen: từ bao lơn tàu tới dàn lan cang kim loại bao quanh; thậm chí cửa sổ ca bin hẹp cũng dán đen kịt. Con tàu lớn hơn anh tưởng: có lẽ dài bằng một sân bóng, có khi còn hơn. Nó không giống bất cứ một con thuyền nào Jace từng thấy: là du thuyền thì lớn quá, tàu chở hàng thì lại quá nhỏ, với lại anh chưa từng thấy một con tàu nào lại được sơn đen tuyền như con tàu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!