Chương 23: (Vô Đề)

Dáng vẻ Khương Triệt chơi bóng rổ, cô đã nhìn thấy vô số lần hồi học ở trung học cơ sở.

Lớp học càng ngày càng vắng vẻ, chỉ còn lại một vài người.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân, lớp trưởng thở hồng hộc dựa vào cạnh cửa:

"Bạn nào tới giúp mình bê đồ!"Cô ấy khựng lại:

"Ấy, lớp chúng ta đâu hết rồi?"

Tống Khinh Trầm từ bên cửa sổ quay đầu lại:

"Hình như đều đi xem đánh bóng rồi."Lớp trưởng sụp đổ cúi mặt:

"Bài thi lớp chúng ta còn chưa nhận, tiết học tiếp theo sẽ cần dùng tới, nam sinh đều đi hết rồi sao?"

Nói xong, nhìn xung quanh hành lang, lẩm bẩm:

"Đúng là đã đi cả rồi à."Lớp trưởng buồn rầu đi tới đi lui trong lớp học, nhìn đồng hồ, vừa định chạy ra ngoài đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa cất lên từ phía sau.

"Nhiều, nhiều bài thi lắm à?"

"Hay là, để tôi giúp cậu bê một chuyến đi."Lớp trưởng lập tức đầu lại, giống như tìm được cứu tinh của đời mình, một tay kéo tay Tống Khinh Trầm lắc qua lắc lại:

"Thật tốt quá, hai chúng ta là đủ rồi, đi xem trước đi."Bài thi nằm trong phòng in.

Phòng in nằm ở tầng trệt của một tòa nhà giảng dạy khác phía sau sân chơi.

Tống Khinh Trầm bị lớp trưởng túm lấy, bước lên con đường nhỏ.

Bóng râm dày đặc và thưa thớt, chiếu lên chân hai người.

Bên cạnh đó chính là sân bóng rổ.

Trên khán đài đã sớm chật kín người, không ngừng có những tiếng hò hét liên tiếp, tiếng hét xuyên qua nửa sân thể dục, bay thẳng vào tai Tống Khinh Trầm.

Phía cô là hướng rổ của Khương Triệt, có lẻ tẻ vài nữ sinh đứng ở bên này, trong tay là khăn mặt và nước khoáng.

Quả bóng đập từng cái xuống nền đất xi măng, con đường dưới chân cũng đã bị chấn động.

Tống Khinh Trầm đi chậm một chút, nói đúng hơn là lớp trưởng đang dẫn đường phía trước đi chậm hơn một chút.

Lớp trưởng?

Người dẫn đường vẫn chưa trở về, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ.

Lớp trưởng! Tống Khinh Trầm lớn giọng hơn một chút.

Lúc này lớp trưởng mới như tỉnh lại, vội vã thu hồi tầm mắt:

"Thật ngại quá, vừa rồi tôi không nghe thấy."

"Cái đó, quả thực trận bóng rổ này của bọn họ rất đặc sắc, bất tri bất giác khiến cho người ta muốn xem tiếp!"

"Thì ra Khương Triệt biết chơi bóng, Chu Trì Vọng cũng rất lợi hại."Giọng nói của lớp trưởng đột nhiên ngừng lại, xoay người, đối diện cô với một đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Tống Khinh Trầm đối mặt với cục diện trước mắt cũng không kinh ngạc, cất lời:

"Chúng ta đem, trước tiên phải đem bài thi về, đem bài thi về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!