Chương 6: (Vô Đề)

Nhưng lúc này nếu Diệp Thảo nàng vì nản chí mà lùi về phía sau một bước thì.. Dòng suy ngẫm của cô gái trẻ bị ngắt ngang bởi một tiếng gõ cửa.

Là lão Duyệt!

Khi cánh cửa ọp ẹp của kho chứa củi vừa được mở ra, thì ông lão đã hơn năm mươi đó chìa tới trước mặt Diệp Thảo một củ khoai lang nướng nóng hổi.

– Ăn đi! Ta để ý khi nãy bữa cơm con không ăn được mấy. Có phải vì giận ta lừa con chuyện tới đây làm bếp không?

Rồi chẳng cho Diệp Thảo thời gian trả lời, lão Duyệt đã buồn buồn mà nói tiếp.

– Ta thừa nhận là bản thân hơi ích kỷ. Vì muốn đệ mình bớt nhọc nhằn nên đã đưa con vào thế khó. Thật là hôm nay ta định bụng sẽ chờ con ở trạm dừng để nói cho con hay mọi chuyện. Nhưng rồi..

– Bác Ba đừng tự trách mình nữa. Không phải mọi chuyện cũng đã được giải quyết rồi sao. Với quả tình như Bác nói đó, nhà con đang rất khó khăn. Có được việc là tốt lắm rồi. Nên con cảm ơn bác còn không hết nữa là..

Diệp Thảo cười buồn. Bên kia lão Duyệt hình như cũng đã bớt áy náy. Ông khẽ mỉm cười mà vỗ vỗ vào đôi bàn tay trắng nõn của Diệp Thảo. Lão Duyệt nói:

– Nhưng phải công nhận là đệ của ta đã dạy dỗ con rất tốt. Vẻ mặt lúc đó của Lê công tử thật sự làm ta rất hả hê. Một chút kinh ngạc xen lẫn sự khuất phục. Con không biết đâu. Gã trai họ Lê đó học rộng tài cao vô cùng. Chẳng qua là vì được cô ruột là bà Ba Miên nhờ vả, nên hắn mới tới đây phụ giúp chuyện sổ sách của mấy kho lúa mà thôi đó.

– Đến mức đó luôn sao?

Diệp Thảo vờ hỏi lại lão Duyệt. Và đương nhiên là nàng nhận được cái gật đầu. Ừ thì gật đầu, bởi như chính Diệp Thảo đây cũng suýt bị vẻ lạnh lùng xa cách của gã đàn ông học rộng tài cao ấy làm cho lầm lẫn mà. Nàng đã lầm hắn là cậu Ba Phong của Nguyễn gia.

Hay đúng hơn là hắn ra dáng một thiếu gia con quan hơn cậu Ba Phong có phần huênh hoang, khoác lác. Mà phải thôi, người càng học cao hiểu rộng thì lại càng khó dò khó đoán. Có lẽ vì thế mà bọn tiểu thơ như Diễm Kiều và Thanh Vân mới ghét bỏ.

Khẽ mỉm cười nhìn xuống đôi bàn tay hãy còn run lên từng chập nhè nhẹ, Diệp Thảo len lén thở ra 1 hơi nhỏ.

Nàng sợ gã đàn ông có tên Lê Bá Thông đó. Nỗi sợ bắt nguồn từ cái lúc hắn đạo mạo ra đề bài để khảo chuyện học hành của nàng, cho đến khi hắn chau mày chăm chú lắng nghe nàng trả lời.

Lúc đó hình như hắn còn muốn hỏi thêm Diệp Thảo điều gì đó. Sẽ là một đề bài khác? Diệp Thảo nàng không biết, bởi lúc ấy buổi trò chuyện đã bị ngắt ngang, vì sự xuất hiện của gã người làm tên Đen.

Và chuyện hắn nói đã khiến bà Ba phải xanh xám mặt mày. Đó là cơm nước của cả nhà chưa có người chuẩn bị. Dù không muốn dùng cái câu: Mượn gió bẻ măng để miêu tả bản thân mình khi đó nhưng nhờcơn gió không mấy tốt lành của Nguyễn gia ấy mà Diệp Thảo nàng mới được bà Ba nhận vào làm.

Bên kia hình như lão Duyệt cũng đang nghĩ về chuyện đó. Ông xoa xoa đôi bàn tay của mình lại với nhau mà nói:

– Mà bác Ba không biết là con nấu ăn ngon như vậy đó Thảo. Một thoáng đã có cơm ngon canh ngọt. Xem ra khi ở nhà con không chỉ được em trai của ta cho học chữ học nghĩa, mà đến chuyện nữ công gia chánh con cũng được dạy chu đáo.

– Bác Ba quá khen rồi! Phận nữ nhi dù có được học chữ đi nữa thì cũng phải làm tốt chuyện bếp núc, may vá mà bác. Nhưng bác Ba nè, cả gian nhà kho rộng thế này mà chỉ có mỗi con ngủ thôi sao? Những người làm khác, họ không ngủ ở đây ư?

Diệp Thảo vừa nói vừa đưa ánh mắt e dè mà nhìn quanh gian nhà kho. Nói nhà kho nhưng nó rộng hơn căn nhà ở Hòa Thuận của thầy mẹ nàng. Đã vậy nhà còn được lợp ngói âm dương, cột kèo này nọ cũng là thứ làm bằng gỗ lim chắc chắn.

Thấy cháu gái cứ hết đưa mắt nhìn đông rồi lại đưa mắt ngó tây, lão Ba Duyệt nghĩ bụng Diệp Thảo sợ. Mà cũng đúng thôi, là một nữ nhi vừa rời khỏi mái nhà thân yêu mà bản thân gắn bó hơn mười bảy năm trời, lại bị ném ngay xuống cái nhà kho chứa củi rộng rãi và chỉ có một mình. Ai không sợ, ai không phải e dè ngó đông dòm tây.

Nhưng biết sao bây giờ. Nếu..

– Số ngày thường thì sẽ có con Nhân nữa. Nhưng hôm nay không hiểu sao đại nhân lại đòi ngủ một mình mà không sang ngủ với Bà Ba như mọi ngày. Nên con Nhân nó phải ở lại phòng bà Ba canh cho bà ngủ. Mà con Thảo nè, con đã biết hết tên người làm ở Nguyễn gia trang này chưa?

– Dạ rồi bác Ba à. Là bà vú, con Lành và anh Đen. Nhưng..

Diệp Thảo ngập ngừng.

– Nhưng kể cũng kì hơ bác. Nguyễn gia trang rộng thế này mà chỉ có bấy người làm. Lại chỉ toàn là nữ. Ngộ nhỡ có chuyện gì nặng nhọc cần người thì biết tìm đâu ra.

Câu nói của Diệp Thảo vừa dứt thì cô nàng đã phải nhận ngay cái trừng mắt của lão Duyệt. Rất rõ ràng là người đàn ông có tuổi đó hoàn toàn không tán thành sự "nhiều chuyện" của đứa cháu gái. Nhưng có lẽ là do nể em trai và cũng thương sự khờ dại của đứa cháu gái mới bước vào đời nên lão Duyệt chỉ khẽ hắng giọng.

– Đó là chuyện của chủ nhân. Không đến lượt con hay ta quản đâu. Và nên nhớ những chuyện này đừng bao giờ nhắc đến nữa, nếu con không muốn ngay ngày hôm sau sẽ bị đuổi về quê như những người làm trước đó.

Dứt lời lão Duyệt đứng phắt dậy rồi dứt khoát quay đầu đi trong sự ngỡ ngàng của Diệp Thảo. Nhưng bàn chân chưa đưa lên phía trước được bước nào, thì lão Duyệt đã quay đầu lại nhìn Diệp Thảo bằng ánh mắt thâm tình mà dặn dò:

– Coi cài then cửa cẩn thận. Với nếu có nghe tiếng khóc ở nhà sau thì coi ra đó phụ bà vú với con Lành một tay. Sống đừng có ích kỷ, hẹp hòi quá. Rồi tới bận mình lao đao sẽ chẳng có ai giúp mình đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!