Chương 4: (Vô Đề)

Ở Nguyễn gia trang.

Nguyễn đại nhân Nguyễn Văn Bình đứng chắp tay sau lưng rồi trông ra bậu trời đỏ ối trước mặt, mà bất giác buông tiếng thở dài. Thiên hạ nói đúng ai nấy bon chen cho lắm rồi cũng phải bước vào giai đoạn xế chiều.

Cái giai đoạn mà tay chân rệu rã đến độ chỉ muốn lấy cái danh cái lợi khi xưa mà đánh đổi. Nhưng nào có được. Nhìn ra cây cỏ đang dần bị màn đêm nuốt chửng, Nguyễn đại nhân nói vọng vào trong nhà.

– Bà vú đâu, rồi con Lành nữa ra coi thắp đèn lên đi chớ. Để nhà cửa tối đui tối mù vầy mà được hả?

Tiếng gọi của Nguyễn đại nhân vừa dứt thì từ phía nhà dưới lập tức có tiếng bước chân. Người đang chạy lên trước là anh Đen, một người làm của Nguyễn gia trang. Vừa chạy ra tới nơi, anh Đen đã vội cúi rạp người.

– Dạ thưa đại nhân cho gọi ạ!

– Thắp đèn! Thắp đèn lên! Mà sao nhà lại chỉ có mình bây thế hả? Bà vú đâu? Con Lành đâu? Ta nuôi ăn nuôi ở mấy đứa tụi bây để giờ có mỗi chuyện thắp đèn thôi mà phải để ta gào thét là sao?

Cúi đầu sâu đến độ sắp cắm hẳn xuống đất, thái độ kinh sợ của anh Đen khiến cơn tam bành của Nguyễn đại nhan dần dần lắng xuống. Nhưng với bản chất của một kẻ đã từng đứng đầu cả Dinh Bình Hòa. Nguyễn đại nhân đâu dễ dàng bỏ qua cho việc trễ nãi của bọn người làm. Nguyễn đại nhân cất giọng trách mắng:

– Đúng là một lũ dân đen nhàn quá sanh hư! Coi kêu con Lành hay bà vú ra phụ bây thắp đèn lên. Ăn cơm của Nguyễn gia, ngủ trong nhà của Nguyễn gia này mà một chút ý thức chăm chút cho Nguyễn gia cũng không có.

Bị la mắng vô cớ, anh Đen vốn định ngậm hẳn miệng lại rồi đi thắp đèn như lời sai bảo. Nhưng vì thấy giọng điệu của chủ nhân lại dịu lại, và còn vì lúc này thực sự không thể kêu bà vú hay con Lành được nên anh Đen mới đánh bạo lên tiếng giải thích.

– Dạ, bẩm đại nhân!

Đang chuẩn bị dời chân đi vào nhà trong, Nguyễn đại nhân Nguyễn Văn Bình chợt dừng lại. Ông hướng đôi mắt kinh ngạc mà nhìn đứa tớ trai vốn được tiếng luôn ngậm miệng như hến. Luôn ngậm miệng như hến.. ấy vậy mà hôm nay nó lại đang tính cãi lời ông.

– Bây!

– Dạ, bẩm đại nhân!

Anh Đen quỳ hẳn xuống nền nhà

– Xin đại nhân hãy nghe con nói cho tỏ tường cái đã, tới lúc đó đại nhân có muốn đánh muốn giết gì thì đại nhân tùy nghi xử lý.

Bàn tay đang đưa lên giữa không trung của đại nhân họ Nguyễn không tình nguyện mà buông xuống. Ông hướng ánh mắt bực tức về phía thằng người làm mà gằng từng chữ:

– Nói! Nhưng nếu không phải việc đáng chuyện thì bây chết với ta.

– Dạ! Dạ! Con đội ơn đại nhân!

Anh Đen nói trong sự run rẩy!

Dạ chuyện là..

Nguyễn đại nhân có hai người vợ. Bà Hai là Đỗ Mỹ Cần, còn bà Ba là Lê Cát Miên. Tuy hai người cùng là khuê nữ, có cha là quan chức ăn bổng lộc triều đình. Nhưng bà Hai Cần có gia thế nhỉnh hơn, nên việc gì trong nhà thì đều phải nghe bà Hai Cần sai xử.

Lí ra như thế thì bà Ba Miên phải sinh phẫn uất, tức giận, nhưng trời thương làm sao khi người đàn bà lại chẳng hề có ý đố kị với người vợ đầu của chồng. Mà ngược lại, bà luôn tỏ ra yêu thương, nhường nhịn bà Hai Cần mỗi bận bà Hai kiếm chuyện sanh sự.

Có lẽ nhờ tính tình nhu hòa đó mà con trai của bà Ba, cậu Ba Phong rất hiểu chuyện. Rồi thì cậu cũng chịu học hành nữa. Khác hẳn cậu Hai Lịch suốt ngày ăn chơi lêu lỏng.

Anh Đen thưa xong mọi chuyện thì cúi đầu.

– Dạ thưa đại nhân, mọi chuyện là như vậy ạ! Chứ thật là con Lành hay bà vú không có ý làm biếng trốn việc đâu ạ.

Không trả lời gì, nhưng Nguyễn đại nhân lại khẽ phẩy tay một cái với anh Đen. Khỏi nói gã người làm kia thấy cái phẩy tay đó thì đã mừng rỡ thế nào. Anh Đen nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng vẫn cúi rạp người mà lùi dần về phía sau. Và dù ông chủ của anh không có hằn hộc nhắc nhở chuyện thắp đèn nữa, thì anh vẫn phải nhanh chóng làm cái việc đó.

Cái việc lẽ ra là của con Lành hay bà vú phải làm. Thở phào một tiếng. Anh Đen len lén đưa mắt nhìn ông chủ của mình. Sự cô độc lẫn tức giận hiển hiện trên khuôn mặt góc cạnh của ông ta khiến chàng trai người làm sợ có mà thương cũng có.

Ai mà ngờ vị đại nhân cao cao tại thượng xưa kia giờ lại phải đau đầu vì một thằng con trai chứ. Đúng là nghĩ kiểu gì cũng không cam tâm. Mà không cam tâm thật chứ. Bởi nghĩ xem cũng đường đường là con trai của một cựu quan Khâm sai chứ. Vậy mà cờ bạc, gái gú đến độ vợ bỏ đi.

Đúng vậy! Cậu Hai Lịch bị vợ bỏ. Mà không chỉ bỏ chồng không đâu. Cô tiểu thơ, con gái quan Thượng thư đó còn bỏ luôn cả đứa con trai chỉ mới hơn hai tháng tuổi. Nhục nhã, lẫn tức giận nhưng vì mợ Hai là con gái của quan Thượng Thư nên Nguyễn đại nhân đành phải giả câm giả điếc mà bỏ qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!