Trịnh Thừa tiếp lời của Lê Bá Thông để giải thích cho Diệp Thảo hiểu. Lúc này cô gái trẻ đã nhận ra sự quá phận của mình. Nhưng sự tò mò trong thoáng chốc lại chiến thắng nỗi sợ. Diệp Thảo buột miệng nói ra thắc mắc của mình.
– Nếu như lời của Trịnh đại nhân và cậu Thông đây thì kẻ nuôi dưỡng và sai khiến con cọp tinh kia đang có mặt ở Nguyễn gia trang. Vậy có phải con quái vật kia cũng đang ở đây?
Câu hỏi của Diệp Thảo khiến cả Lê Bá Thông và Trịnh Thừa đều phải dừng bước. Trịnh Thừa lúc này không giấu được sự kinh ngạc mà nhìn Diệp Thảo bằng ánh mắt thán phục.
– Không ngờ một nữ nhi chỉ suốt ngày ru rú ở xó bếp như Diệp Thảo cô mà có thể đưa ra được suy đoán khá đến vậy.
Là đang khen hay đang chê? Rõ ràng là khen, nhưng Diệp Thảo lại nghe như đang chê.. chê bản thân Diệp Thảo đã làm cái việc quá phận của một nhi nữ và cả của một người nấu ăn.
Lý trí trở lại làm Diệp Thảo nhận ra bàn tay đặt sai chỗ của mình. Mắt thấy vẻ hồ hởi ban đầu của Diệp Thảo không còn. Và bàn tay nhỏ nhắn nọ cũng đã rời khỏi ống tay áo của mình, Lê Bá Thông khẽ giương cao khóe môi.
– Trịnh đại quan chắc không biết là cô nương Diệp Thảo đây có đọc sách Thánh Hiền. Tài năng cũng không kém cạnh đấng nam nhi chúng ta là mấy đâu. Mà trở lại chuyện chính đi. Bá Thông tôi biết là từ lúc xảy ra vụ bà Hai bị giết thì Trịnh đại quan ngoài việc bảo vệ cho Nguyễn gia trang, thì cũng đã sai lính đi lùng sục để tìm kiếm tung tích của con cọp tinh kia ở khu rừng gần đây. Đã có kết quả gì chưa?
Cái lắc đầu của Trịnh Thừa làm Lê Bá Thông lập tức nhăn mặt khó hiểu. Chàng nói:
– Không thể nào. Trời mưa mặt đất ẩm ướt và mềm nhũn. Một con vật to lớn như vậy sao có thể không để lại dấu chân.
– Đúng vậy! Ở hiện trường vụ của Hai Lịch chúng ta cũng không tìm thấy dấu chân đi ra khỏi khu vực gây án đó thôi. Thật nghĩ kiểu nào cũng không ra được. Bởi nếu con quái vật đó sau khi giết người xong đã xuống sông để rửa trôi đi vết máu, thì không lẽ nó đã chết chìm dưới sông rồi. Vì..
Vì ở cả hai bên bờ sông, dù lính tuần đã lùng sục rất kĩ, nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết gì của con cọp đó. Trong khi quanh thi thể của cậu Hai Nguyễn gia thì lại có cả hàng chục dấu chân nhiễm máu của nó.
Những dấu chân đều nhau và cùng hướng về một phía như thể con cọp ấy sau khi giết chết được cậu Hai thì nó đã đi xung quanh xác chết để kiểm tra. Và cũng là cố tình để lại dấu chân.
Cố tình.. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng làm Diệp Thảo không tự chủ được mà vội đem hai cánh tay ôm chặt bờ vai của chính mình. Tình cảnh lúc gã lính tuần phát hiện ra thi thể của cậu Hai Lịch, Diệp Thảo còn nhớ rất rõ. Một thân người đẫm máu nằm dưới gốc dầu cổ thụ. Và xung quanh đó lại có thêm mấy chục dấu chân cọp đẫm máu.
Sợ hãi đến cứng người, Lê Bá Thông sau khi khôi phục được thần trí thì kêu gọi mọi người hãy cảnh giác. Vì rất có thể thứ quái vật kia vẫn còn ẩn nấp ở đâu đó, để phòng khi con người ta sơ hở mà ra tay giết người.
Và một bận im lặng đến căng thẳng nữa lại tiếp diễn. Ai nấy đều cố mở to mắt, vểnh đôi tai của mình thật cao để nghe ngóng quan sát.
Có lẽ nhờ thế mà Lê Bá Thông đã nhìn thấy được những vết máu trên thân cây dầu. Lúc đầu cả Lê Bá Thông lẫn Diệp Thảo đều nghĩ con vật nọ đang ở trên tán cây đó. Nhưng không phải như thế. Đó không phải là những dấu vết do con cọp tinh gây ra..
Không, phải nói là trực tiếp gây ra. Bởi không phải nó thì là ai nữa. Ai đã xô cậu Hai Lịch vào gốc cây đến nỗi đầu toạc máu.
Rồi sau đó là những cái tát.. cái cào đến nỗi gã đàn ông đó phải mất mạng vì mất quá nhiều máu. Có điều như thế vẫn chưa đủ.. chưa thỏa cơn căm giận của thứ quái vật đó nên nó đã tiếp tục lao tới tấn công cậu Ba Phong..
Con cọp tinh đã tấn công cậu Ba Phong sao? Thắc mắc của Diệp Thảo chưa kịp được giải đáp thì đã bị nàng ấy gác sang một bên.
Đúng vậy, đã tới chỗ tường bao có dấu vết của sự leo trèo. Từng mảng loan của nước và vết trầy trụa mà Diệp Thảo đoán là giày cỏ ma sát với bề mặt tường tạo nên.
– Khoảng cách giữa dấu chân với mặt đất là hai thước*. Hai thước..
Một biểu tình vẻ không thể tin nổi lập tức xuất hiện trên mặt của Trịnh Thừa. Và bên kia, Lê Bá Thông cũng không khá hơn. Chàng ta cũng ngắm nghía dấu chân thật lâu rồi cũng thử nhấc chân hết cỡ xem bản thân có làm được như thế không.
Nhưng có vẻ đó là điều bất khả thi, khi mà trên bờ tường chỉ có duy nhất một cái dấu chân kia. Vò đầu bứt tai, Trịnh Thừa lần này đã thực sự phát điên.
– Khốn kiếp! Thế này là thế quái nào vậy? Cứ tưởng sẽ có thêm manh mối. Ai ngờ..
– Nhưng tôi có thắc mắc. Trịnh đại quan cử nhiều lính tuần canh gác ở Nguyễn gia trang vậy mà họ không có nghe hay nhìn thấy gì sao?
– Nhiều là nhiều thế nào? Trong khi mục tiêu mà ta cùng mấy lính tuần đó phải bảo vệ là Nguyễn đại nhân và thân thích của ngài ấy. Thế mà.. Khốn kiếp! Nếu như mấy người họ Nguyễn biết điều một chút thì mọi chuyện đâu có đến nước này.
Tiếng chửi đổng của Trịnh Thừa lập tức làm Lê Bá Thông cau mày. Cái cau mày của sự không hài lòng. Nhưng biết phản ứng lại thế nào khi bên kia là quan huyện với áo quan mũ mão chỉnh tề, còn chàng chỉ là một gã dân đen đang làm công ăn lương cho Nguyễn gia.
Thở hắt ra một tiếng, rồi đưa mắt nhìn quanh để cố dằn cơn giận của bản thân xuống.
Và cơn giận của Lê Bá Thông được dằn xuống thật. Dằn xuống và thậm chí là tan biến hoàn toàn khi ánh mắt của chàng va phải khuôn miệng đang mở to của ai đó.
Há miệng to như thế để làm gì chớ? Không phải là đang thèm xoài đó chớ? Vừa nghĩ Lê Bá Thôngvừa đưa mắt nhìn tán xoài rậm rạp phía trước mặt. Lúc mới tới ở gia trang, Bá Thông chàng có nghe bà Ba nói, cây xoài này đã có từ cái hồi mới dựng gia trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!