Chương 19: (Vô Đề)

Đang còn bận rộn tâm trí với những dấu chân đầy máu từ chỗ xác con gà hướng ra bờ giậu, Lê Bá Thông đã hơi giật mình khi nghe tiếng gọi của lão Duyệt.

– Đại nhân! Đại nhân! Lại mà xem nè!

Dù là không gọi mình, nhưng trước tiếng gọi có phần phấn khởi của lão Duyệt, Lê Bá Thông đâu thể ngó lơ. Chàng vội vàng quay đầu thì theo hướng tay chỉ của lão Duyệt. Bên kia dù biết tiếng gọi của mình đã thu hút sự chú ý của mấy người bọn Lê Bá Thông, nhưng lão Duyệt vẫn kiên nhân chờ đợi sự đáp trả của Nguyễn đại nhân.

Và Nguyễn đại nhân đã đáp trả lại tiếng gọi của lão Duyệt thật. Nhưng không phải bằng lời mà là bằng những bước chân vội vã của mình.

– Sao vậy?

Nguyễn đại nhân hỏi.

Nhưng liền sau đó gã đàn ông đã phải khựng ngay lại. Đôi mày của Nguyễn đại nhân trong phút chốc đã chau lại.

– Sao.. Sao lại có chuyện này?

– Còn sao nữa đại nhân ơi! Con cọp này không phải là con cọp tinh đó. Đây! Đại nhân xem con cọp này dù là có ba chân như con thú đã thành tinh kia, nhưng Đại nhân nhớ không? Con yêu quái đội lốt cọp kia có chân sau bên phải bị mất một ngón chứ không phải là chân bên trái.

– Cái này?

Nguyễn đại nhân ngập ngừng.

Bên kia lão Duyệt vẫn tiếp tục.

– Đại nhân à, hãy tin tưởng Duyệt tôi! Năm đó sau khi theo đại nhân khảo sát những hiện trường giết người của cọp tinh, Duyệt tôi đã ghi nhớ mọi thứ. Mọi thứ từng những đặc điểm nhỏ nhất của con cọp tinh đó. Chỉ hận khi bảo vệ vợ của Phan đệ, Duyệt tôi đã quá chủ quan khiến bản thân bị thương thì chớ, còn làm vợ của Phan đệ mất mạng. Cả em gái của nàng ta, rồi con trai đều không sống được.

Bầu không khí im lặng bao trùm lấy mấy con người đang đứng ở sân sau của gian bếp. Im lặng vì sự hối lỗi của lão Duyệt, vì sự kinh ngạc của Lê Bá Thông và vì sự vui mừng của cậu Ba Phong.

Đúng vậy! Cậu Ba Phong đang vui! Rất vui! Gã trai đã nhị thập thất tuổi đó phá vỡ không khí im lặng bằng tiếng cười sảng khoái. Cậu Ba Phong hướng lão Duyệt mà hào hứng nói.

– Không phải con yêu quái đội lốt cọp kia thì có nghĩa mình cũng sẽ dễ giết chết nó đúng không?

Lão Duyệt đứng gần cậu Ba Phong tính lên tiếng cảnh báo rằng không phải như vậy thì đối phương đã giơ tay lên ngăn ông lại. Và vì lão Duyệt nghe lời, không có lên tiếng nên cậu Ba hài lòng lắm. Gã trai ấy sau khi nở một nụ cười tự mãn thì đã nói tiếp.

– Vì nó chỉ là một con thú tép riêu dễ tiêu diệt, nên chúng ta, những người có đầu óc đừng nhắc đến nó nữa. Và không nhắc đến nó là để tối nay.. tối nay Nguyễn gia ta sẽ tổ chức một buổi yến tiệc linh đình để mừng con, cậu Ba Phong của Nguyễn gia đã thương thuyết thành công với Phan đại nhân vụ 50 hộc lúa.

– Bây nói gì?

Nguyễn đại nhân tức khí lên tiếng.

– Bây đồng ý bán lúa cho gã thương buôn họ Phan kia sao? Bây có điên không hả? Mùa màng năm nay thế nào không lẽ bây không biết. Nắng hạn cả mấy năm dài, có cái ăn đã là may phước lắm rồi. Đào đâu ra mà bán buôn tận 50 hộc lúa. Bá Thông, bây có biết chuyện này không? Tại sao lại không can ngăn nó?

– Dạ, thưa cô phụ! Con..

Lê Bá Thông dừng câu nói của mình lại bởi cái phất tay của cậu Ba Phong. Gã trai trẻ nhỏ hơn Lê Bá Thông chàng vài tuổi đó, tại sao mới qua có một đêm đã thay đổi nhiều như vậy?

Ngoan ngoãn giữ im lặng để đối phương nói, thái độ nhún nhường của Lê Bá Thông lại chẳng được Ba Phong coi trọng như mọi khi, mà ngược lại, gã lại càng bày ra vẻ mặt tự mãn. Ba Phong hướng Nguyễn đại nhân nhả từng chữ.

– Dạ thưa cha! Đương nhiên là Lê công tử biết. Nhưng cha yên tâm chuyện này không phải Lê công tử xúi con làm. Là chính con nói cho hắn ta biết gần đây thôi. Bởi cha tin tưởng hắn thế mà. Nhưng giờ đây, vào lúc này cha hãy bắt đầu học cách tin tưởng con trai của cha đi. Vì chuyện với Phan đại nhân, con đây đã giải quyết được rồi!

Định lên tiếng hỏi là Ba Phong đã giải quyết thế nào, nhưng miệng mới mở ra, Lê Bá Thông đã phải ngậm ngay lại. Vì bên kia Nguyễn Hoành Phong lại lần nữa phất tay ngăn cho Lê Bá Thông nói. Thấy cái phất tay của bản thân rất có uy lực, Ba Phong không kiềm được mà bật lên một tiếng cười ngạo mạn.

– Biết dừng lại đúng lúc cũng là một lại trí tuệ đó Lê công tử à. Phải công nhận là công tử rất khôn, rất biết nhịn nhục. Nhưng giờ ta đã nhìn thấu âm mưu của công tử rồi. Nên đừng có can dự vào chuyện làm ăn của Nguyễn gia này nữa. Mà hay hơn nữa là công tử nên trở về Lê gia đi.

– Nguyễn Hoành Phong! Bây nói cái gì vậy hả?

Lại một cái vươn tay khác, nhưng lần này là với Nguyễn đại nhân. Bị bất ngờ Nguyễn đại nhân lập tức im lặng, và bên kia Ba Phong lại lần nữa nghĩ đối phương đang run sợ trước cái uy của mình. Gã khẽ nhếch mép một cái, rồi hướng Diệp Thảo và tỷ Nhân đang ngồi dựa vào vách tường mà ra lệnh:

– Coi dọn cái đống xú uế này đi! Và chiều nay Nguyễn gia sẽ đãi tiệc Phan đại nhân, tụi bây coi mà chuẩn bị cho chu toàn. Không thì đừng trách ta sống bạc ác!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!