Bầu trời bên ngoài tối đen như mực. Ánh đèn nê
-ông không thể chiếu tới nơi này. Toàn bộ căn phòng chỉ có ánh sáng hắt lên của chiếc đèn bàn.
Không khí rất trầm mặc.
Tiểu Chu bất an, lần thứ sáu hối hận vì hôm nay đã không mặc áo dài tay đi làm để giờ da gà nổi hết cả lên.
"Ta nhớ ngươi từng đòi tăng lương." Ngón tay Cao Cần trượt đi trượt lại trên tay vịn ghế.
Tiểu Chu ngẫm nghĩ một lát: "Đó, hình như là chuyện của hai năm trước."
Cao Cần mỉm cười: "Có thể cân nhắc."
"…"
Cân nhắc hai năm cũng vẫn chỉ là cân nhắc…
Hy vọng tăng lương của Tiểu Chu tan vỡ hoàn toàn.
"Nhưng trước khi tăng lương, ta còn có một vấn đề này." Ngón tay Cao Cần dừng lại một chút, "Gần đây đóng phim, Đại Kiều thích ứng chưa?"
"Cũng không tệ lắm." Tiểu Chu hơi băn khoăn. Lẽ nào gần đây thân thể Kiều Dĩ Hàng có vấn đề gì mà nàng không biết?
"Nhưng ban ngày đóng phim tối còn chơi game, sẽ không ngủ gật chứ?"
"Không. Hắn có chừng mực…" Tiểu Chu thấy Cao Cần từ từ nheo mắt mới kinh hãi phát giác mình vừa nói gì.
Cao Cần vịn tay ghế, di về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn rồi nói: "Dù sao cũng đã mở đầu, tiếp tục đi."
"…"
Tiểu Chu nhìn nụ cười hồ ly của Cao Cần, âm thầm sám hối: "Đại Kiều, không phải ta cố ý bán đứng ngươi, chỉ là hưởng ứng chính sách trung thực thì được khoan hồng, còn ngoan cố thì…. Vì hạnh phúc, vì tiền đồ của ta a."
Cao Cần khoan thai: "Đây là cơ hội duy nhất để ngươi chuyển từ đồng phạm sang nhân chứng."
Tiểu Chu mím môi, kiên định: "Ta khai."
Quá trình nói chuyện cũng có thể coi là khoái trá.
Tiểu Chu nghĩ công tác nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có cơ hội cùng lãnh đạo gần gũi, thổ lộ tâm tình, đem khó khăn công tác, hoang mang nghề nghiệp cùng suy nghĩ về tiền đồ nói ra hết.
Mà Cao Cần cũng phát huy đầy đủ sự quan tâm của một vị lãnh đạo với nhân viên, kiên trì lắng nghe oán giận — Nhất là vấn đề về Đại Kiều, còn đưa ra kiến nghị tích cực.
Nói chuyện được gần một giờ, hai bên vẫn duy trì nhiệt tình nhưng không chút vội vàng, khoái trá nhưng không hưng phấn, hài hòa nhưng không hoàn toàn êm dịu, vì tương lai của Y Mã mà đoàn kết nội bộ.
Trước khi kết thúc, Tiểu Chu do còn chưa nói hết ý, chốt một câu cuối: "Cao đổng, ngài yên tâm. Sau này có chuyện gì ta nhất định sẽ báo cáo với ngài trước."
Cao Cần cười: "Không phải báo cáo, là liên lạc."
Lời này nói ra thực khiến người ta thư sướng. Trước đây sao nàng lại nghĩ Cao Cần là người keo kiệt không hiểu tình người được chứ? Rõ ràng là vừa hài hước lại vừa thông tình đạt lý. Tiểu Chu cười toe toét.
"Được rồi." Cao Cần nói, "Về chuyện tăng lương…"
Tâm Tiểu Chu hơi động. Qua một phen giao lưu, nàng tin tưởng tăng lương là chuyện trong tầm tay. Vấn đề duy nhất là tăng ít hay nhiều thôi. Để biểu hiện lòng trung thành, nàng nỗ lực chớp chớp mắt.
"Phải tạm hoãn.", dáng cười của Cao Cần từ từ biến mất, "Làm nhân chứng có thể hoãn thi hành hình phạt nhưng không phải miễn phạt."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!