Chương 30: Khiêu chiến đấu (hạ)

Khiêm tốn và bình tĩnh là để bày ra trên sân khấu cho khán giả coi. Rời khỏi sân khấu, hưng phấn, kiêu ngạo, kích động cùng đủ loại tâm tình khác không cần phải giấu giếm nữa.

Cao Cần mở miệng mời khách tăng một, Nhan Túc Ngang mời tăng hai.

Buổi tối trôi qua trong không khí náo nhiệt "Ngươi chuốc rượu ta? Ta dù chết cũng phải chuốc lại ngươi".

Ngày hôm sau, Kiều Dĩ Hàng tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong phòng của quán. Tiền Nhan Túc Ngang đã trả, người cũng đã đi, chỉ lưu lại mình hắn nằm trên sô pha.

Hắn gãi đầu rời giường, xem đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ liền đứng dậy, chỉnh trang y phục rồi đi ra. Cửa vừa mở thì thấy ngay nhân viên phục vụ ân cần nói: "Kiều tiên sinh, khăn chậu rửa mặt chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Mời ngài đi bên này."

"Cảm tạ." Hắn lảo đảo đi về hướng toa

-lét.

Lúc này Kim Tự Tháp tạm ngừng kinh doanh, xung quanh có thể nghe được tiếng máy hút bụi đang vệ sinh.

Hắn đi tới toa

-lét, thấy trong gương là một người tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu. Nếu đi ra ngoài nói bị cướp chắc cũng có người tin. Hắn ngáp một cái rồi bắt đầu đánh răng, rửa mặt, chải đầu…

Rửa mặt bằng nước lạnh quả nhiên khiến tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Hắn chỉnh lại y phục rồi xuống lầu, lấy xe về nhà.

Kinh qua một buổi tối cuồng hoan, tất cả đắc ý không thể hiện được trên TV đều đã xả ra nên tâm tình hiện giờ có thể coi là bình tĩnh.

Tâm trạng như vậy mà còn đi nhầm làn xe thì chỉ có thể đổ lỗi vì hắn còn chưa tỉnh ngủ.

Chậm rãi dừng xe, lại thấy giao cảnh lần trước, hắn thầm than duyên phận kỳ diệu. Cùng lúc đó, hắn lập tức đưa chứng minh thư và giấy phép lái xe ra thuận tiện chào hỏi: "Làm việc sớm vậy?"

Giao cảnh một bên ghi giấy phạt, một bên liếc mắt nhìn hắn: "Uống rượu?"

"Tối qua uống, sáng nay không có uống." Kiều Dĩ Hàng rất thẳng thắn.

Giao cảnh viết xong giấy phạt đưa cho hắn cùng với giấy phép lái xe, "Hôm qua hát không tệ."

Kiều Dĩ Hàng hơi sửng sốt.

"Nhưng hát tốt cùng thị lực tốt là hai việc hoàn toàn khác nhau." Giao cảnh nói, "Lúc rảnh rỗi nên luyện mắt, nếu không người lái xe khác cùng người đi đường rất nguy hiểm."

"… Bình thường ta vẫn dừng xe nhường đường." Kiều Dĩ Hàng vô ý thức tự biện hộ.

Giao cảnh nói: "Đây là lần thứ hai trong tháng ta gặp ngươi."

"…"

"Cho dù thay đổi phương pháp hay loại hình mới mẻ khác thì cũng không thay đổi được chuyện ngươi luôn vi phạm luật giao thông."

Kiều Dĩ Hàng rất nhanh tiếp nhận nhận thức lệch lạc đó, ly khai.

Về đến nhà đã là bảy rưỡi.

Hắn vừa gặm thịt kho, vừa uống sữa đậu nành, chuẩn bị bật máy để chơi game nhưng máy vừa mở đã thấy điện thoại của Cao Cần tới.

"Ngươi đang chơi game?" Cao Cần nghe được tiếng máy tính đang khởi động.

Kiều Dĩ Hàng vốn đang khoan thai nhất thời máu chạy hết lên não. May là phản ứng của hắn nhạy, "Không phải. Chỉ là muốn lên diễn đàn xem thử bình luận về tối hôm qua thôi."

"Nga?" Cao Cần  không thể hiện thái độ gì.

Kiều Dĩ Hàng lập tức đem trọng tâm câu chuyện di dời, "Các ngươi thật không có nghĩa khí. Đêm qua cứ thế vứt ta lại mà bỏ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!