Trấn Trăng Non nằm giữa những ngọn núi hẻo lánh.
Không khí trong lành, phong cảnh đẹp đẽ, chỉ có một điều bất thường là nơi đây nhiều người già, ít trẻ nhỏ, các đồ dùng thiết bị điện tử đều không có. Mấy ngày nay Dư Thính không tìm thấy người bạn nào để chơi cùng, cả ngày rầu rĩ không vui, nhàm chán ngồi đếm cỏ dại dưới giàn nho trong sân.
Cô vừa lên năm tuổi, gương mặt có đường nét xinh đẹp, mỗi ngày mẹ đều mặc cho cô một bộ váy khác nhau, người khác nhìn thấy đều khen đứa nhỏ này tương lai lớn lên làm hoa hậu.
"Mẹ, con muốn ra ngoài chơi ~" Đếm cỏ dại xong thì không còn gì chơi nữa, Dư Thính ôm tay mẹ làm nũng, đôi mắt long lanh ngước nhìn bà.
"Để mẹ nói dì Tô dẫn con đi."
Mẹ Dư yêu thương xoa đầu cô, kêu dì Tô dẫn cô đi chơi, cô chờ không nổi liền gấp gáp kéo bà đi nhanh.
Cách ăn mặc của Dư Thính không phù hợp với thị trấn này, người dân trong trấn tò mò nhìn cô, nhưng cũng không có ác ý gì, dù sao không ai có thể ghét một đứa bé dễ thương thế này. Thỉnh thoảng còn có người lại cho cô mấy viên kẹo, Dư Thính không ăn được, sau khi từ chối còn lịch sự cảm ơn.
Đấy, đứa trẻ dễ thương lại còn lễ phép càng làm người ta yêu thích hơn.
Không lâu sau thì từng giọt mưa tí tách rơi, Dư Thính vừa phẫu thuật xong, dì Tô không dám để cô dầm mưa cảm lạnh, vội vàng bế cô chạy về nhà.
Bà chạy rất vội vàng, cũng không nhìn đường dưới chân nên đã người nào đó cũng đang chạy tới đụng trúng.
Dì Tô vội bảo vệ Dư Thính trong lòng, vừa muốn nổi giận thì thấy đối phương là một đứa trẻ.
Đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ bị dính bùn, trong tay ôm một cái giỏ đựng một ít thuốc và đồ băng bó, còn có một túi thuốc nhỏ bị rơi xuống đất.
Cậu bé mím môi, nước mưa ngưng tụ nơi đáy mắt, hoá thành băng lạnh.
"Con không sao chứ cậu bé?" Dì Tô hỏi.
Cậu bé im lặng nhặt đồ lên rồi chạy đi mất.
Dư Thính vẫn rướn cổ nhìn theo bóng lưng cậu, hình như cậu bé cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm nhau.
Tay Dư Thính ôm cổ dì Tô, nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Cậu bé không ngờ Dư Thính sẽ cười với mình, hơi sửng sốt, sau đó xoay người chạy vào màn mưa.
Từ đó về sau, Dư Thính liền nhớ kỹ anh trai nhỏ mặt bẩn, còn hơi hung dữ này.....
Hai ngày sau, sau khi kêu vệ sĩ thăm dò thì cô biết anh trai nhỏ là hàng xóm của mình, Dư Thính giấu người lớn, lén lút chạy ra ngoài.
Cửa nhà anh trai nhỏ đóng chặt, Dư Thính không vào được, đi một vòng thì tìm được một cái lỗ chó.
Cô cũng không sợ bẩn, quỳ gối trên mặt đất chui qua.
Sắp chui vào được hết người thì một gương mặt xấu xí bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Dư Thính nghiêng đầu, khuôn mặt xấu xí kia nghiêng đầu theo.
Dư Thính nháy mắt mấy cái, khuôn mặt xấu xí kia cũng nháy mắt theo.
Cúc cu? Cô thử kêu lên.
Lần này gà
- xấu xí
- trống không làm theo cô nữa, gà trống vỗ vỗ cánh mổ lên tay cô một cái.
Dây thần kinh phản xạ của trẻ con tương đối chậm chạp, năm giây sau Dư Thính mới thấy đau. Cô bĩu môi, ngẩng đầu nhìn con gà xấu xí đang bị anh trai nhỏ ôm vào lòng, anh trai nhỏ còn nhìn cô chằm chằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!