Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#10.01.2022
Chờ đã, từ từ đã nào.
Chuyện này có gì đó sai sai thì phải??
Dư Thính chớp mắt vài cái, đọc đi đọc lại mấy lần, không sai, đây đúng là nội tâm của Yến Từ, người phụ nữ nằm trên giường cũng đúng là cô khi trưởng thành..
Yến, Yến Từ vậy mà lại có suy nghĩ bậy bạ với cô?
Dư Thính khiếp sợ, cảm giác như kiểu không thể tưởng tượng nổi, bên trong cảm xúc phức tạp không hề có sự chán ghét, thậm chí còn có chút xiu xíu... Sung sướng?
Dư Thính lắc đầu nguây nguẩy, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu, lướt xem mục lục truyện. Phiên ngoại có tất cả năm chương, bốn chương sau giá tiền cắt cổ, điều kiện kinh tế hiện tại không cho phép cô mua tiếp.
Cô buông điện thoại xuống, nằm nhoài trên giường lăn qua lăn lại, không cách nào ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, gương mặt trưởng thành anh tuấn của Yến Từ trong truyện tranh sẽ hiện lên, sau đó tim cô lại mất khống chế đập nhanh ơi là nhanh.
Dư Thính vươn tay lấy huy chương trên ngăn tủ, nắm chặt trong lòng bàn tay, nương theo ánh trăng đánh giá nó.
Các đường nét trên huy chương được chạm khắc vô cùng tinh xảo, đây là thứ mà Yến Từ đã rất nỗ lực để đạt được.
—— Cậu ấy đã tặng cho cô.
Dư Thính để huy chương lên trước ngực, không bao lâu đã nặng nề thiếp đi.
Sương mù trước mắt dần tản ra, cảnh tượng xung quanh trở nên rõ ràng.
Cô mặc một bộ váy đỏ rượu nằm trên giường, Dư Thính ngơ ngác nhìn bốn phía, thấy xiềng xích màu bạc quấn quanh mắt cá chân trắng như tuyết của cô, chưa kịp tự hỏi thì có một người từ phía sau ôm lấy eo cô.
Bàn tay thon dài, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn bạc quen thuộc.
"Thính Thính, em là của tôi..."
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm, Dư Thính cam chịu bị người đàn ông giam cầm trong vòng tay.
Cảnh trong mơ dần mơ mồ, bức tranh trở nên ướt át, âm thanh dục vọng khó tả vang vọng như có như không.
Giấc mơ và hiện thực không giống nhau, Dư Thính khó chịu khịt mũi, cuối cùng ý thức rời khỏi giấc mộng, cô bừng tỉnh mở to mắt.
Rất nóng.
Áo ngủ bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào lưng.
Ngực nặng trĩu, huy chương không biết từ khi nào đã theo cổ áo trượt vào bên trong.
Cảnh tượng dây dưa mờ ám vẫn còn đọng lại, Dư Thính hoảng hốt hồi lâu, đỏ mặt đem huy chương cất vào ngăn kéo, sau đó đi chân trần vào phòng tắm.
Nước ấm xối ướt toàn bộ cơ thể, nhưng không làm Dư Thính thấy thoải mái, thậm chí còn thấy khó chịu hơn.
Cũng thật kỳ lạ, trước kia mỗi khi nằm mơ cô sẽ quên đi rất nhanh, nhưng lần này lại nhớ vô cũng rõ ràng; từng hình ảnh, từng chi tiết, từng âm thanh cứ như một cuốn phim liên tục phát đi phát lại trong đầu cô.
Dư Thính điều chỉnh lại dòng nước, lợi dụng chức năng
"tự động điều khiển của cơ thể" áp chế dục vọng khó nhịn kia, tiếng nước lấn át âm thanh nức nở phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, sau khi kết thúc, khóe mắt Dư Thính hồng hồng thê thảm bò về giường.
Đồng hồ chỉ 2 giờ sáng, Dư Thính đã không còn buồn ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!