Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#13.12.2021
Khi đó Dư Chi Chu vẫn còn là học sinh cao trung, nhân dịp được nghỉ lễ mới đến thăm em gái. Không ngờ không thấy em gái, chỉ thấy anh bị một con ngỗng béo ú đầy mỡ rượt đuổi chạy hơn ba con phố. Cẩn thận nghĩ lại thì lúc anh không hề trêu chọc Yến Từ, chỉ đơn giản hỏi đường cậu mà thôi.
Đến bây giờ Dư Chi Chu vẫn nhớ rõ bộ dáng hung dữ vỗ cánh bay đến của con ngỗng đó, còn có cảm giác đau đớn khi bị mổ liên tục vào cánh tay.
Chỉ nghĩ lại đã thấy da đầu tê dại, mà ánh mắt hờ hững của Yến Từ lập tức làm anh tức giận,
"Cậu đừng tưởng nói là cậu không nhớ chuyện đó thì tôi bỏ qua!"
Yến Từ: ...
Nhưng mà mà cậu thật sự không nhớ chuyện đó thiệt.
Cậu loay hoay suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra một chút ký ức mơ hồ liên quan đến Dư Chi Chu: Màu tóc đỏ chói, trên quần bị rách mấy lỗ và những phụ kiện kỳ lạ trên người, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành, đến khi anh ta hỏi đường đến nhà Dư Thính, Yến Từ lập tức nâng cao cảnh giác hơn.
Trăm lần không nghĩ tới... Tên quái dị đó lại là anh trai của Dư Thính.
"Hai người không giống." Yến Từ lập tức đưa ra kết luận.
Dư Thính đáng yêu hơn anh ta nhiều.
...?
....??
"Cậu ăn nói cho cẩn thận, đừng tưởng tôi không dám đánh cậu."
Những lời này bị Dư Thính lấy xong quần áo quay về phòng nghe thấy, vội vàng kéo Dư Chi Chu ra một bên, cảnh giác nhìn anh.
"Anh hai, nếu anh không có việc gì thì đi ra ngoài đi." Không chờ anh mở miệng, Dư Thính đã cưỡng ép lôi anh ra ngoài, còn không quên khoá trái cửa.
Đuổi người đi xong, cô lập tức yên tâm.
Dư Thính đưa quần áo qua, ánh mắt sáng lấp lánh:
"Bộ quần áo này anh tớ không chịu mặc nên tớ đã đưa cho Quý Thời Ngộ. Lúc đó cậu ta mặc không vừa nên chưa từng đụng đến, cậu mặc thử xem, nếu không vừa thì đổi một bộ khác."
Yến Từ cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tốc độ thay quần áo của cậu rất chậm, thời gian chậm rãi trôi qua, Dư Thính ăn không ngồi rồi dùng ngón tay vẽ xoắn ốc lên mặt bàn, lúc mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng tắm mở ra.
Cô vội vàng nhìn qua, lập tức sửng sốt.
Tây trang hoàn toàn phù hợp với dáng người của cậu, màu đen càng thể hiện rõ khí chất trầm ổn, càng tôn lên gương mặt lạnh lùng xa cách của cậu. Từ tận xương tuỷ Yến Từ toả ra một loại khí chất cao quý, thường ngày không nổi bật lắm, hiện tại ăn mặc chỉnh tề, khí chất sắc bén lộ ra không chút che giấu.
Dù nhìn bên ngoài hay bên trong, cậu ấy hoàn toàn không kém những công tử sinh ra trong gia đình hào môn, thậm chí là còn giỏi hơn mấy người đó.
Không biết.
Yến Từ đưa tay ra, trên tay cầm một cái cà vạt.
Lúc này Dư Thính mới lấy lại tinh thần, nói: Tớ đeo giúp cậu.
Cậu ngoan ngoãn nghe theo, cúi thấp người xuống.
Dư Thính cẩn thận giúp Yến Từ đeo cà vạt, Yến Từ nhìn cô không chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!