Chương 38: (Vô Đề)

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị

#22.10.2021

Chờ thân ảnh Yến Từ biến mất ở phòng bếp, Dư Thính mới nhớ tới tay cậu đang bị thương, nếu dính nước thì sẽ không tốt.

Sau khi nhận ra điều này, Dư Thính lập tức chạy vào phòng bếp, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lưng thiếu niên, "Yến Từ ~"

Cậu quay đầu lại nhìn.

"Tay cậu có tiện nấu cơm không?"

Yến Từ nâng tay lên.

Dây thần kinh cảm giác của cậu không nhạy như người bình thường, cho dù đau thì cũng trong phạm vi chịu đựng, càng không nói đến đây chỉ là vết thương nhỏ.

"Làm cho cậu, tiện." Yến Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc ra bốn chữ.

Dư Thính gãi gãi mặt, đáy lòng có chút rung động nhỏ bé, "Nếu không... Tớ mời cậu đến nhà tớ ăn? Dì Tô biết cậu đã cứu tớ nên rất muốn gặp mặt cảm ơn, chi bằng nhân cơ hội này để hai người gặp nhau?"

Yến Từ lắc đầu: "Tôi muốn đi ra ngoài."

"Hả?" Dư Thính rất thất vọng, "Cậu bận gì hả?"

Cậu nói: "Đi thăm, bạn của bà nội."

Bà nội Yến Từ chỉ có duy nhất một người bạn tốt, lão nhân gia không có con cháu, sau khi đến tuổi gà đã vào viện dưỡng lão, mỗi tháng chỉ có Yến Từ không quản gió mưa đến thăm bà.

"Vậy tớ..."

Yến Từ đột nhiên nói: "Cậu có thể đi cùng."

Dư Thính giật mình, dưới ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên, nhẹ gật đầu.

Được cô đồng ý, Yến Từ lập tức đeo túi lên dắt Dư Thính ra cửa.

Viện dưỡng lão cách nhà Yến Từ rất xa, ngồi xe buýt hơn một tiếng mới đến, xe dừng lại tại bến, hai người Yến Từ mỗi người một vé.

Trong xe chỉ còn một chỗ ngồi, Yến Từ để Dư Thính ngồi xuống, bản thân thì đứng vịn tay cầm kế bên đầu.

Xe buýt lung lay, đón từng đợt hành khách, không gian cũng dần trở nên chen chúc.

Thân thể cao lớn của Yến Từ bị hai người trái phải chen chúc, thoạt nhìn có vẻ rất đáng thương.

Dư Thính nào dám mặt dày ngồi một mình, lập tức nhường chỗ: "Yến Từ, cậu ngồi đi."

Kết quả, cô vừa mới nhấc mông rời khỏi ghế ngồi, ông lão đứng bên cạnh không chút do dự ngồi vào, phe phẩy cây quạt nhỏ, nhìn Dư Thính cười tủm tỉm: "Cảm ơn cháu gái."

Dư Thính nhìn ông, thở phì phò đem sự bất mãn nuốt vào trong.

Cô nghẹn khuất, hai mắt nhìn ông lão như hận không thể bắn hai phát đạn xuyên qua người ông.

Yến Từ không nói gì, ánh mắt có vài phần ý cười.

Cậu vỗ vỗ cánh tay đang cầm tay vịn của mình, thấp giọng nói: "Nắm lấy, nếu không sẽ ngã."

Dư Thính tức giận hừ một tiếng, tay trái bám vào cánh tay cậu, làm cho bản thân đứng vững thật vững.

Yến Từ giống như một cái tay vịn hình người, tuỳ ý để Dư Thính đu bám, cậu còn vững chắc hơn cả xe buýt, mặc kệ xe buýt lắc lư thế nào thì Yến Từ vẫn đứng vững vàng như núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!