Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#04.10.2021
Hai người đi vào một góc, lúc này Dư Dung mới mở miệng,
"Trước kia đã muốn nói với cậu chuyện cậu xin ở ký túc xá trong trường, nhưng do cậu bị thương nên tạm gác lại. Bây giờ vừa hay đang rảnh, không bằng chúng ta nhanh chóng hoàn tất thủ tục đi."
Quý Thời Ngộ nói: Được.
"A Ngộ, tính tình Thính Thính vô lý, tuỳ hứng, tất cả là do tôi không dạy dỗ kỹ càng. Tôi biết em ấy làm cậu chịu nhiều uỷ khuất, làm cậu rất có thành kiến với em ấy, nhưng cho dù thế nào, những điều này cũng không thể trở thành lý do để cậu đánh em ấy trước mặt mọi người."
Dư Dung cũng đã kiềm chế bản thân lắm rồi.
Nếu Quý Thời Ngộ không phải con trai của ân nhân của Dư gia, Dư Dung tuyệt đối sẽ không để cậu còn nguyên vẹn đứng đây nói chuyện với cô.
Quý Thời Ngộ trầm mặc, không biết là không cam lòng hay đang trầm tư.
"Lúc trước tôi đã nghe lời cha tôi, bất luận thế nào cũng phải nuôi dưỡng cậu thật tốt, tôi thật sự đã thực hiện những hứa hẹn đó, nhiều năm qua Dư gia chưa từng bạc đãi cậu điều gì, chỉ cần là Dư Thính có thì cậu đều có.
Tôi không yêu cầu cậu nhớ ơn Dư gia, nhưng hy vọng cậu không nên chỉ vì Dư Thính mà ghi hận chúng tôi."
Dư Dung nói rất hàm súc, cô tin chắc Quý Thời Ngộ thông minh như vậy sẽ hiểu rõ ý cô.
Cô tung hành trên thương trường nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng người.
Trước đó cô chỉ cảm thấy Quý Thời Ngộ có chút kỳ lạ, không suy nghĩ nhiều; cho đến hôm nay, cô từ trong mắt cậu ta nhìn thấy một tia thù hận sâu sắc.
Dư Dung lập tức hiểu rõ, cậu ta đã sớm coi Dư Thính như kẻ thù, nói không chừng cả Dư gia đều bị cậu ghét cay ghét đắng.
Bĩnh tĩnh nghĩ lại, Dư Dung đối xử với Quý Thời Ngộ không tệ.
Thời điểm họp phụ huynh ở trường tiểu học, cô đi dự cho Dư Thính, Dư Chi Chu đi dự cho Quý Thời Ngộ; lúc cậu thi đấu đoạt giải, cô đúng giờ đến chúc mừng; ngay cả quà sinh nhật của cậu và Dư Thính đều ngang bằng nhau.
Sau này bận rộn vô cùng, Dư Dung không có thời gian quản lý chuyện trong nhà.
Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy hai đứa cãi nhau, hoặc là Dư Thính tức giận đem cậu nhốt vào tầng hầm.
Khi đó Dư Dung không quá để ý.
Hai người lớn lên cùng nhau, cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường. Khi còn nhỏ cô cũng đã nhiều lần giấu cha mẹ nhốt Dư Chi Chu vào phòng tối.
Hiện tại nghĩ lại, cô mới thấy mình đã sai, là cô suy nghĩ không kỹ lưỡng.
Quý Thời Ngộ với Dư gia không thân chẳng quen, cho dù cô có làm bao nhiêu chuyện tốt, Quý Thời Ngộ cũng sẽ không nhớ kỹ Dư gia một tí tẹo nào, cậu chỉ cho là mình ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng bị gây khó dễ.
Bây giờ xảy ra chuyện, Dư Dung không muốn để Quý Thời Ngộ sống trong nhà nữa, hoá ra lâu nay cô cũng chỉ đang nuôi dưỡng một tên kẻ thù.
"Thẻ này đủ tiền cho cậu sống đến khi tốt nghiệp đại học, A Ngộ, tôi hy vọng, về sau khi gặp lại, cậu vẫn là em trai của tôi."
Dư Dung đang ám chỉ gì đó, nhưng Quý Thời Ngộ lại không tiếp nhận ám chỉ đó.
Không cần. Quý Thời Ngộ nói,
"Tối nay tôi sẽ dọn đồ rời đi."
Cậu nắm chặt quai cặp, vòng qua Dư Dung rời khỏi đây.
Dư Dung thưởng thức tấm thẻ ngân hàng bị khinh thường, nhìn vách tường phía sau nói, Ra đây đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!