Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#11.09.2021
Mẹ Hạ rất nhanh phản ứng lại, vội vàng xua tay:
"Không cần đâu, dì không cần kiểm tra, bôi chút dầu cây rum là lành lại thôi, hơn nữa…" Cha Hạ nói cũng đúng, nhà bọn họ không có nhiều tiền, viện phí cũng đủ tiền ăn mấy bữa, huống hồ bà không có bảo hiểm y tế, tốn rất nhiều tiền.
Mẹ Hạ nói không nên lời, ngón tay không khỏi bấu chặt quần áo.
Dư Thính biết bà muốn nói gì, nhẹ nhíu mày,
"Dì không cần lo lắng về viện phí, cứ yên tâm đi theo chú Lý kiểm tra đi, thân thể của dì quan trọng hơn."
Mẹ Hạ nghe xong, càng từ chối dữ dội hơn:
"Không được đâu, dì thật sự không cần."
Bà hít sâu, đang muốn mở miệng thì nghe chú Lý nói:
"Tôi nhớ rõ thành tích của bạn học Hạ rất tốt, thôi thì để không nợ nần nhau, dì để cho bạn học Hạ dạy kèm cho Thính Thính đi, tiền viện phí sẽ trừ vào lương dạy kèm."
Lúc này đến phiên Dư Thính khiếp sợ.
Con…
Chú Lý vỗ vỗ lưng cô, cười nhẹ:
"Bạn học Hạ, cháu có đồng ý không?"
Hạ Thất Tịch cắn chặt môi dưới.
So với mặt mũi thì cô để ý mẹ hơn, nếu có thể chữa trị tốt cho mẹ, đừng nói dạy kèm, có kêu cô làm trâu làm ngựa cho Dư Thính cô cũng đồng ý.
Hạ Thất Tịch gật đầu:
"Đương nhiên cháu có thể, nhưng cháu tôn trọng ý kiến của Dư Thính." Cô có thể cảm nhận được Dư Thính không thích cô, Hạ Thất Tịch không muốn khiến Dư Thính khó xử.
Thính Thính.
Dư Thính hừ lạnh, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Chú Lý kêu y tá đẩy xe lăn tới, đăng ký đóng tiền xong một lượt. Hạ Thất Tịch cùng mẹ Hạ đi vào phòng khám, Dư Thính và chú Lý chờ ngoài cửa.
"... Con mới không cần học bổ túc." Bên cạnh không người, Dư Thính bực bội kể lể.
Chú Lý vỗ đầu cô:
"Chỉ là để ngụy trang thôi, miễn là bọn họ không cảm thấy mắc nợ chúng ta."
"Con tốt bụng giúp cậu ta, cậu ta vui vẻ chấp nhận là được rồi, cái gì mà mắc nợ với không mắc nợ..."
Dư Thính không nghĩ ra tại sao bọn họ lại xem trọng mặt mũi như vậy.
Có người chi tiền cho họ khám bệnh miễn phí không tốt sao? Người khác cầu mà không được, tại sao đến nhà họ Hạ lại cảm thấy khó khăn, không chịu nhận? Trong mắt Dư Thính thì bọn họ chính là làm ra vẻ ta đây.
Hành lang bệnh viện đông người đến nhiều người đi, có người ồn ào có người khóc lóc, nói đây là một phiên bản thu nhỏ của thế giới loài người cũng không quá.
Chú Lý kiên nhẫn giải thích: "Con có lòng tốt giúp đỡ là lương thiện; nhưng ở trong mắt người khác, sự lương thiện này của con rất nặng nề, người khác không cách nào tự nhiên tiếp nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!