Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)
#30.08.2021
Bị mất oan mấy tệ làm cho Dư Thính cả ngày đều vô cùng tức giận, cuối cùng cũng chờ được đến rạng sáng ngày hôm sau, Dư Thính cấp tốc mua chương mới.
Đứng ở vị trí thứ hai là Hạ Thất Tịch, hai người kề cạnh có mặt trong bảng vàng làm Dư Thính bất mãn, cô quấn lấy Quý Thời Ngộ đòi cậu dạy bổ túc cho mình.
Quý Thời Ngộ đồng ý, kêu cô trước tiên chờ cậu ở thư viện, kết quả là, Dư Thính chờ đến lúc học sinh toàn trường ra về hết cũng không thấy ai đến, còn bị quản lý thư viện vô ý khóa cửa nhốt cô lại.
Một đoạn cốt truyện ngắn ngủi như vậy làm cho Dư Thính tăng cao huyết áp, thiếu chút nữa đi tìm Quý Thời Ngộ đánh rắm.
Cô thuận tiện xem nhiệm vụ hôm nay.
"Nhiệm vụ học tập mỗi tuần: Thành tích thi cao hơn trước 10 điểm. (Khen thưởng: 20 tệ)."
"Nhiệm vụ hỗ trợ mỗi ngày: Hỗ trợ lẫn nhau là một phẩm cách đáng khen, khen thưởng tùy vào cấp bậc."
Dư Thính hơi cân nhắc.
Như vậy, nếu cô có thể chung một nhóm học tập với Yến Từ, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ vừa có thể nhận được gấp đôi điểm khen thưởng.
Hoàn hảo.
Meo…
Vừa mới buông điện thoại, đôi mắt không còn gì cản trở, tiếng mèo kêu quen thuộc liền vang lên.
Làm gì?
Meo.
Mi đói bụng?
Mèo vẫy đuôi đáp lại.
"Mi đói bụng thì đi tìm Quý Thời Ngộ a, tìm ta làm gì, đồ phiền phức." Cô mới không thèm quan tâm con mèo béo này, xoay người trùm chăn kín mít.
Một lát sau.
Trên cơ thể nhiều thêm một vật có trọng lượng khó đỡ, lại còn lăn lóc rồi khò khè, vì miếng ăn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đồ phiền phức.
Một chân Dư Thính đá mèo xuống, dẫn nó vào phòng bếp kiếm ăn.
Dư Thính không biết thức ăn mèo ở đâu, chỉ có thể lấy sữa dê trong tủ và một ít màn thầu cho nó ăn.
Mèo này từng lưu lạc khắp nơi nên cũng không kén ăn, ngồi xổm xuống thưởng thức bữa ăn thơm ngon dành cho mình.
Dư Thính nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve dọc theo sống lưng nó, cái đuôi mèo thả lỏng trên mặt đất quơ qua quơ lại, tay còn lại chống cằm, tăng lực độ vuốt ve lên, cái đuôi mèo cũng lay động nhanh hơn.
Ánh đèn mờ nhạt, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhẹ nhàng.
Cô để chân trần, váy ngủ ren rũ xuống bên chân, xương quai xanh có lọn tóc vướng vào, hai tay trắng nõn để lộ ngoài không khí.
Dư Thính?
Cái gì. Dư Thính nhíu mày ghét bỏ,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!