Chương 13: (Vô Đề)

Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)

#28.08.2021

Ghế dựa Dư Thính mua rất nhanh đã được giao đến chỗ Yến Từ.

Lướt qua cái bàn nhỏ, cửa phòng ngủ mở rộng, nằm trên giường mở mắt ra là có thể nhìn thấy.

Ghế dựa màu hồng phấn, thiết kế xinh đẹp, đặt trong không gian nhỏ hẹp cũ xưa này hoàn toàn không phù hợp.

Yến Từ nằm nghiêng trên giường, vẫn luôn nhìn về phía cái ghế.

Cậu đã quen với một kiểu sinh hoạt nhất định, mỗi ngày đều cố chấp dựa theo phương án tốt nhất để sinh hoạt, ví dụ mỗi ngày về nhà phải luôn kéo rèm cửa; lại ví dụ đến giữa trưa phải uống nước dưa chuột; lại ví dụ như 10 giờ tối đi ngủ, sáng dậy 6 giờ.

Nhưng hôm nay lại bị quấy rầy.

Trong nhà có khách tới, phòng có thêm một món đồ.

Cục diện vốn có đột nhiên bị phá vỡ làm cậu cảm thấy nóng nảy, so với việc khó ngủ thì nó càng làm cậu bất an hơn.

Yến Từ lại một lần nữa kéo ghế dựa lại, phòng quá nhỏ không có chỗ cất đi.

Theo bản năng mím môi, lại đặt ghế dựa ở góc phòng ngủ.

Nhưng, nếu lần sau cô ấy tới đây, không nhìn thấy ghế dựa liệu có nổi giận không?

Yến Từ trằn trọc khó ngủ, cuối cùng lại đem ghế kéo trở về.

Hai cái ghế được đặt đối xứng với nhau, chỉnh chỉnh tề tề.

Yến Từ thử ngồi xuống, mềm mại, lại không bị cộm mông.

Cậu chậm rãi ngả người về sau, lưng ghế mềm nhẹ dán sát vào cột sống, cảm giác thoải mái làm cậu chậm rãi thả lỏng.

Phía trước là khung cửa sổ nho nhỏ, trong cửa sổ là ánh trăng cô đơn.

Cậu yên tĩnh đối diện với ánh trăng, trong đầu nảy ra một ý nghĩ mới.

Có lẽ.

Cậu hẳn nên thử đi ra ngoài, làm cho ánh trăng càng đẹp hơn bên song cửa sổ.

Dư Thính chuẩn bị đi làm tóc.

Như vậy thì đến thứ 2, mọi người sẽ chú ý đến tóc của cô mà không nhìn chằm chằm vào đầu tóc của Yến Từ.

Hội chứng Asperger khi bị người khác chú ý sẽ sinh ra cảm giác bất an, là một người cứu giúp cậu ấy, Dư Thính có quyền bảo vệ tiểu đáng thương không bị người ngoài quấy rối.

Vì thế, sáng sớm, Dư Thính cầm một quyển tạp chí thời trang chạy đến trước mặt dì Tô.

"Dì Tô, hôm nay con muốn đi làm tóc!"

Đôi mắt dì Tô sáng lên:

"Thính Thính muốn bỏ cái đầu rong biển này rồi hả?"

Trời sinh cô tóc xoăn tự nhiên, lại nhuộm màu xanh, ở trong mắt dì Tô chính là một đám rong biển.

"Đúng vậy, dì Tô giúp con nhìn xem mấy màu này, màu nào đẹp hơn đi." Dư Thính đem cuốn tạp chí mở ra trước mặt bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!