Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)

#18.08.2021

Lúc Dư Thính tỉnh lại thì trời chạng vạng tối.

Cô nằm ngửa trên giường công chúa màu hồng nhạt, chăn mỏng được đắp lên cơ thể mảnh mai, cánh tay nhỏ nhắn đặt ngay ngắn trên bụng nhỏ, có kim tiêm đâm trên mu bàn tay, mạch máu trên tay thấy rất rõ ràng.

Dư Thính vẫn còn thất thần nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới lên tiếng: Quý Thời Ngộ đâu?

Lúc Dư Thính té xỉu, mọi hình ảnh đều trở nên mơ hồ, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng của Quý Thời Ngộ là rõ ràng.

Dì quản gia bên cạnh phụ trách chăm sóc cô nhìn thấy cô tỉnh dậy, kiểm tra ống truyền nước biển rồi nói:

"Nghe theo lời cô, đã đem cậu ta nhốt lại vào tầng hầm" Bà nói,

"Bảo tiêu canh gác rất cẩn thận, bảo đảm cậu ta không chạy thoát được. Nào, Thính Thính uống miếng nước trước đi."

Dư Thính lập tức yên tâm, lửa giận nghẹn ở ngực cũng tiêu tán không ít.

Cô yên tĩnh nằm ở đó, mái tóc màu xanh lục che khuất khuôn mặt tái nhợt, dì Tô thấy cô yên tĩnh như vậy càng lo lắng thêm, cẩn thận hỏi:

"Có muốn ăn gì hay không?"

"Không cần, con không đói bụng."

Dư Thính từ chối, kéo chăn giấu đi cái mông của mình.

Một lát sau cô lại kéo chăn ra, ngồi dậy hỏi:

"Dì cho Quý Thời Ngộ ăn chưa?"

Dì Tô lắc đầu:

"Giữa trưa có kêu người đem cơm xuống, nhưng cậu ta chỉ ăn một chút rồi thôi."

A, còn rất có bản lĩnh.

Dư Thính nắm chặt tay, lửa giận vất vả lắm mới hạ xuống lại lần nữa bùng lên, ngữ khí hung dữ:

"Không ăn thì không ăn, cậu ta có bản lĩnh thì cả đời đừng ăn cơm. Dì Tô, dì đừng quan tâm cậu ta nữa, nhốt cậu ta lại, để cậu ta đói đi, tôi không tin cậu ta lại không đến cầu xin tôi thả cậu ta ra ngoài."

Cô bị anh chị trong nhà nuông chiều đến hư hỏng rồi, dì Tô cũng không dám chống đối vị đại tiểu thư này, lập tức dạ vâng, kêu hộ sĩ đến kiểm tra thân thể cho cô, cuối cùng im lặng rời khỏi phòng.

Dì Tô vừa đi, Dư Thính rầu rĩ không vui bò lên giường.

Bệnh cảm của cô còn chưa khỏi, cả người mềm nhũn, hai chân giống như đạp trên bông.

Dư Thính loạng choạng đi đến phòng thay đồ, gương toàn thân phản chiếu hình bóng nhỏ xinh, mái tóc màu xanh lục tùy ý xoã sau vai như những sợi rong biển, cô lớn lên kinh diễm xinh đẹp, chỉ là thân thể rất ốm yếu, khuôn mặt tái nhợt bị bệnh tình quấn lấy quanh năm.

Tìm loạn trong cặp sách một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy điện thoại.

Cô ôm điện thoại chạy về giường, mở lên xem tin nhắn.

Quả nhiên, nhóm chat chị em đã nổ tung.

'Cố Hì Hì (Song Song): Dư Ha Ha, khoẻ không?'

'Địch Hắc Hắc (Địch Nguyệt): Quý Thời Ngộ mắt mù nên mới coi trọng một con nhỏ nhà quê đó! Thính Thính, cậu đừng buồn, chờ đến lúc đi học tụi này dẫn cậu đi tìm người mới, Hạ Thất Tịch kia cũng không biết lượng sức mình, cóc ghẻ mà cũng dám giành đàn ông với cậu!'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!