Ngày lại ngày trôi qua, Chúc Kinh Nho chẳng lúc nào là rảnh rỗi, dù ở bất kỳ đâu cũng có thể vui chơi đủ kiểu. Y dẫn Bách Thanh Lâm đi ngắm sao trên nóc nhà cũ kỹ, hôn nhau tại nơi cao nhất của vòng quay mặt trời, đi trượt tuyết, chơi ném tuyết, cùng nhau chạy như điên dưới cơn mưa chỉ để kịp ngắm pháo hoa.
Khi ồn ào thì rầm rầm rộ rộ, khi yên tĩnh lại vô cùng thắm đượm.
Buổi tối, Bách Thanh Lâm sấy tóc giúp Chúc Kinh Nho, yên lặng nghe y kể về những chuyện thú vị từng trải qua, sau đó ôm y vào lòng, dụi mặt vào người y. Hai người cùng tựa bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, nghe một lúc lại không kìm được mà hôn nhau.
Màn đêm qua đi là trời lại sáng. Buổi chiều, một mảnh vải lớn được trải trên thảm cỏ ướt nước trống trải ở công viên, Chúc Kinh Nho nằm trên đó, một tay che nắng để tạm chợp mắt.
Bách Thanh Lâm vốn đang câu cá bên bờ sông sợ đánh thức y nên chân bước thật khẽ. Sau khi dừng lại, anh dùng bóng của mình để che nắng cho Chúc Kinh Nho.
Gió thổi mặt nước lăn tăn, ánh sáng từ từ bị mây che khuất.
Bách Thanh Lâm thở phào một hơi rồi ngồi nghiêng người bên cạnh Chúc Kinh Nho. Mắt anh quét khắp người y, ngắm nhìn mà chẳng biết chán. Anh kiềm chế bản thân hồi lâu, đầu ngón tay nóng ran và ngứa ngáy, cúi đầu với biểu cảm điềm tĩnh, kìm nén.
Tay còn thật thà hơn người, chẳng tự biết thì đã đưa lên chọc vào tóc Chúc Kinh Nho.
Sau đó khẽ chạm bờ môi.
Động tác càng ngày càng táo bạo, bụng ngón tay cọ lên phần thịt mềm trên má.
Bách Thanh Lâm thoáng thất thần, lặng lẽ ổn định hơi thở. Thế nhưng một lúc sau, dường như bị thứ gì đó mê hoặc, anh chống tay lên nền đất bên cạnh thảm cỏ rồi khom người cúi đầu, hôn trộm một cái thật nhẹ nhàng và thận trọng như đang hôn lên một giọt sương.
Chúc Kinh Nho không giả vờ ngủ tiếp nữa, vươn tay ôm lấy cổ anh: "Mấy hôm nữa là Giao thừa."
"Ừ."
"Về nhà cùng em nhé."
Bách Thanh Lâm mượn lực nâng người dậy rồi ôm Chúc Kinh Nho vào lòng, siết chặt vòng tay như không thể tách rời. Hành động còn thành thật hơn lời nói.
Tối đó, anh thu dọn rất nhiều hành lý, phân loại và đóng gói gọn gàng ngăn nắp. Anh đã quen lên kế hoạch để không có sai sót nào, quần áo và đồ dùng hàng ngày trong vali được gấp xếp ổn thỏa, ngay cả hòm đồ chuyên dụng khi câu cá cũng được lau chùi một lần.
Thu dọn tới phòng làm việc, Bách Thanh Lâm cúi người sắp xếp, đóng gói phần lá trà thượng hạng cùng một số ngọc quý. Chúc Kinh Nho cắt hoa quả xong, lê dép đi vào: "Mang cả những thứ này sao?"
Bách Thanh Lâm chẳng ngẩng đầu lên: "Tặng người lớn, họ thích."
Chúc Kinh Nho dùng nĩa chọc một miếng lê đút cho Bách Thanh Lâm, sau đó đặt mông ngồi lên bàn làm việc, hai chân đung đưa khỏi mặt đất, có thể thấy rõ sợi dây nơi cổ chân.
Y lướt mắt nhìn, bỗng nhiên trông thấy mấy chiếc bút lông treo lủng lẳng.
Ký ức làm tình trong phòng làm việc lập tức ập về. Chúc Kinh Nho ngừng đung đưa chân, mặt đỏ ửng rồi chợt nhớ lại, lòng hiếu kỳ trỗi dậy. Y bèn đặt đĩa hoa quả xuống bàn, đi tới phía sau Bách Thanh Lâm, vươn tay ôm lấy eo anh.
"Anh Bách."
"Hửm?"
"Trả lời em câu này, nếu không tối nay em không ngủ được." Chúc Kinh Nho đè thấp giọng như đang làm nũng.
Bách Thanh Lâm mân mê lòng bàn tay của Chúc Kinh Nho, chiều chuộng nói: "Em hỏi đi."
"Dòng chữ hôm đó anh dùng bút lông viết lên đùi em…" Nói được một nửa thì Chúc Kinh Nho buông tay, ngồi lại về bàn, cắn "rộp" miếng lê ngọt lịm khiến nước quả văng ra.
Bách Thanh Lâm xoay người lại, nhìn chằm chằm y, ánh mắt tối sầm. Hầu kết anh chuyển động, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Làm Chúc Kinh Nho càng tò mò hơn.
Bách Thanh Lâm vẫn muốn dọn đồ đạc nhưng Chúc Kinh Nho không cho. Y ôm lấy cổ anh như koala, hương lê thanh mát lưu lại ở phần da thịt quanh miệng: "Nói đi mà, nói đi mà."
Thật ra hành lý đã tương đối, cũng còn đủ thời gian, Bách Thanh Lâm trầm ngâm một lúc rồi giơ tay tháo kính mắt, nhéo gáy Chúc Kinh Nho và cúi đầu hôn y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!