Chương 67: Ngoại truyện 07.

Chiều cuối tuần, ráng mây nhuộm đỏ nửa bầu trời. Sau khi dùng bữa tại nhà hàng của khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi, cả đám ai nấy cũng ngà ngà say, lười nhúc nhích.

Khu nghỉ dưỡng này có bãi cỏ rộng thênh thang thuận tiện cho việc cắm trại, có dựng lều và treo đầy dây đèn hình ngôi sao, giữa trung tâm còn đặt một chiếc máy chiếu lớn.

Trời chưa tối hẳn, từ trên cao có thể trông thấy toàn bộ thành phố Nam Hải. Phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi treo đầy đèn lồng đỏ, dòng người chen chúc vô cùng nhộn nhịp.

Viên Dã đang đọ tửu lượng với Rick. Trong lúc ly qua chén lại, Thanh Sơn đá mạnh Viên Dã một cái dưới gầm bàn, liên lụy Đường Trầm đang nằm bò bên cạnh cũng bị đá. Hắn ngẩng lên, ánh mắt mơ màng, trong thoáng chốc không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc: "Sao vậy? Động đất à?"

Thanh Sơn lẳng lặng đứng dậy pha nước mật ong.

Đường Trầm cũng vội vàng đứng lên theo, đầu óc có đang chao đảo thì miệng cũng không quên huyên thuyên: "Chị dâu đừng làm, để em, để em…"

Bóng người đan xen, tiếng bước chân xen kẽ, Đông Ngâm và Hoàng Sâm đuổi theo chú mèo Nga đang muốn nhào về phía Chúc Kinh Nho, kêu lên: "Tóm được rồi, tóm được rồi!"

Mèo Nga tiếc nuối để lại dấu móng vuốt trên nền cỏ.

Anh chàng bartender mới kết hôn vừa chụp ảnh cho vợ mình xong thì nghe thấy tiếng mèo kêu, bèn cười lớn ha ha rồi hỏi: "Sau chúng ta cũng nuôi một con nhé?"

Cô thợ làm bánh đang chuẩn bị nướng đồ có chút đắn đo: "Nướng cánh gà hay nướng mực trước đây?"

Lý  Văn Tuyết ăn xong tiramisu thì ngửa cổ tu bia: "Nướng chung đi, trẻ con mới lựa chọn."Trời xẩm tối, ánh sáng từ đèn sao cùng máy chiếu hắt lên mặt từng người, Chúc Kinh Nho nhìn quanh một lượt, không kìm được bật cười. Y lướt qua đám bạn bè, đi xuyên qua đám đông ồn ào, sau cùng ngồi xuống bên cạnh Bách Thanh Lâm.

Bốn phía đều là tiếng cười đùa về những chuyện trên trời dưới biển. Vứt bỏ mọi phiền não, trong cuộc đời chẳng còn giây phút nào thư giãn hơn lúc này, ngay cả gió đêm cũng mang theo chút nhàn nhã.

Trên màn chiếu đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, rất cổ điển, chỉ có Bách Thanh Lâm là xem không rời mắt, dường như đang rất tập trung.

Chúc Kinh Nho chống cằm, nhàn nhã quan sát lồng ngực phập phồng khi hít thở của Bách Thanh Lâm, tựa như một lần nữa tò mò đi tìm kho báu.

"Mũi đất số 7" kể về hai cuộc tình ở hai miền thời không khác nhau. Cuộc tình của sáu mươi năm trước kết thúc trong lặng lẽ, cuộc tình của sáu mươi năm sau được níu giữ nhờ lòng dũng cảm. Nhân vật nam chính, một người thì trốn chạy, một người không tiếp tục chạy trốn nữa.

Bộ phim điện ảnh đang chiếu cảnh người đàn ông ôm người yêu vào lòng và nói: "Ở lại, hoặc anh đi cùng em".

Bên cạnh là tiếng thì thầm nói chuyện của Đông Ngâm, tiếng mèo kêu thấp thoáng, tiếng thủy tinh va vào nhau khi Viên Dã và Rick chạm ly, chỉ có bên Bách Thanh Lâm là yên tĩnh.

Chúc Kinh Nho cũng quay sang nhìn màn chiếu. Tiếng tim đập dễ dàng bị bắt được, y không kìm được hít sâu một hơi, vì tay Bách Thanh Lâm đang ngoắc hờ lấy đầu ngón y.

Sự đụng chạm rất khẽ, nhiệt độ cơ thể chốc chốc lại truyền qua.

Lúc y muốn vuốt ve, Bách Thanh Lâm đã thuận chiều men xuống, áp cả lòng bàn tay lại.

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông rồi cọ nhẹ hổ khẩu, sau khi quấn lấy nhau thì năm ngón tay khẽ mở.

Bách Thanh Lâm nắm chặt lấy tay Chúc Kinh Nho, nghiêng hẳn người sang một bên, trong mắt chỉ có y. Tóc mái bị gió thổi có chút rối bù nhưng anh không nói gì. Anh hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Chúc Kinh Nho, nét mặt khó lời nào miêu tả, dường như muốn sưởi ấm cho y, hành động tràn ngập sự kìm nén.

Giống như đang hỏi trong im lặng vì sao tay y lại lạnh như vậy.

"Sờ vào viên đá." Càng ngày Chúc Kinh Nho càng giỏi đọc hiểu biểu cảm của Bách Thanh Lâm. Nhíu mày chứng tỏ đang thấy bức bối và cảm thấy khó hiểu; cụp mắt là đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đấy; không nhìn người ta có nghĩa đang phân tâm… Giờ không đeo kính lại càng rõ hơn, đôi mắt lộ ra hoàn toàn, chẳng thể giấu diếm những ý nghĩ sâu xa pha tạp trong ánh mắt.

Chúc Kinh Nho cựa quậy ngón tay, cảm giác rạo rực không thể giải thích ập tới. Không biết có phải vì không thuận tiện khi hôn nên bình thường trước khi họ làm tình và hôn nhau, Bách Thanh Lâm luôn tháo kính ra. Giờ đây thấy anh không đeo kính, chân y lập tức mềm nhũn như phản xạ có điều kiện.

Chiếc khuyên mới đeo trên vành tai khẽ đung đưa, cổ họng y nhuốm hơi rượu hơi khàn: "Em đang ngậm nè."

Bách Thanh Lâm cúi đầu, tay còn lại nhéo cằm Chúc Kinh Nho, sau đó nâng lên, rõ ràng là muốn xem.

"Tan hết… chưa…" Chúc Kinh Nho hé miệng, giọng nói có chút líu ríu không rõ ràng. Giữa lưỡi lấp ló viên đá hình bông tuyết, trong suốt và đẹp đẽ, càng tôn thêm sự óng ánh nơi chiếc lưỡi hồng nhạt. Khi nói chuyện không cẩn thận làm tràn ra, y muốn ngậm miệng nhưng rồi lại bị Bách Thanh Lâm bóp nhẹ.

"Chưa tan." Trước đó Bách Thanh Lâm bị mời rượu một lượt nên cũng đã uống không ít. Rượu ngâm hổ phách trộn lẫn cùng trầm hương mát lạnh, đầu óc bị hơi cồn kích thích, cơn say đã chèn ép phần lý trí nơi đầu mút dây thần kinh.

Vừa dứt lời, anh lập tức hôn y.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!