Chương 49: (Vô Đề)

Rạng sáng, sau khi lên tàu hỏa, Viên Dã chẹp miệng, dựa vào kinh nghiệm bản thân mà tốt bụng nhắc nhở: "Không gặp mặt chào một tiếng đã đi rồi, không sợ người ta thoát câu à?"

"Không sợ." Chúc Kinh Nho ung dung đáp: "Có tín vật định tình rồi."

Viên Dã cũng để ý tới sợi dây đen thò ra sau gáy Chúc Kinh Nho. Gã lập tức đan ngón tay cùng Thanh Sơn, khoe hai chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út: "Nhìn đi, đây mới gọi là tín vật định tình."

Chúc Kinh Nho nhướng mày, vẫn không địch nổi cặp vợ chồng già, cúi đầu gọi điện cho Bách Thanh Lâm. Mấy cuộc gọi ban đầu không ai bắt máy, cuộc gọi này thì bị từ chối, khiến người ta sốt ruột ghê.

Y chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thích thú. Trong chuyện tình cảm cứ luôn là một bên chủ động, một bên bị động thì cũng không tốt, giờ đến lượt Bách Thanh Lâm theo đuổi y rồi. Người ta nói không sai, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.

Trên tàu không có mấy hành khách. Hiếm ai lại tới Tây Tạng lúc đầu xuân, bởi phần lớn thời gian đường sá nguy hiểm, tuyết lớn gây tắc nghẽn, cảnh vật cũng tiêu điều. Thế nhưng Chúc Kinh Nho lại thích khung cảnh núi non ngập trong tuyết. Người ngoài nhìn vào sẽ cho là tự tìm khổ, mà y lười giải thích lý do.

Thích một thứ lại cần lý do gì sao?

Chúc Kinh Nho ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không kìm được lại nghĩ đến Bách Thanh Lâm. Trên chuyến tàu đến Hải Khẩu lần trước, khi tựa vào vai Bách Thanh Lâm ngủ thiếp đi thật ấm áp, thật yên lòng.

Mùi vị của cảm giác nhung nhớ này cũng thật tuyệt vời. Trước kia y luôn vô âu vô lo, giờ thì không như vậy nữa.

Chúc Kinh Nho lập tức quyết định nhắn thêm một tin cầu xin tha thứ, đúng chuẩn làm việc xấu xong thì giả bộ ngoan ngoãn...

Thanh Sơn vốn hiếm khi chủ động bắt chuyện với người khác đột nhiên nói: "Cậu có con mắt tinh tường đấy."

Tấm hình chụp lưng Bách Thanh Lâm được Chúc Kinh Nho cài làm hình nền màn hình khóa vô cùng bắt mắt

Thanh Sơn vừa nói vậy, Viên Dã đã tỏ vẻ ghen tị: "Cũng bình thường thôi."

Thanh Sơn lườm Viên Dã.

Viên Dã lập tức ngoan ngoãn, tiếp tục buộc mái tóc dài cho Thanh Sơn.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ thay đổi trong nháy mắt, Thanh Sơn nói với Chúc Kinh Nho: "Đừng lãng phí thời gian xa cách quá lâu như tôi với anh ấy. Có gì cứ nói ra, giấu giếm thì mãi chẳng đoán được nổi đâu."

Chúc Kinh Nho nắm chặt tay suy nghĩ trong chốc lát, bỗng chợt muốn xuống tàu giữa đường.

Viên Dã đọc được suy nghĩ của y, nhắc nhở: "Gọi nhiều lần như vậy đều không nhấc máy, tính tình quá cứng nhắc, mày chọc tức một chút cũng hay, nếu không sau này sẽ càng không chịu mở miệng."

Chúc Kinh Nho biết vậy nhưng vẫn hơi hối hận. Giá như trước khi đi y tới gõ cửa nhà Bách Thanh Lâm, hôn lên mặt anh rồi nói: "Anh Bách, dỗ dành em thêm chút nữa đi."Thời gian trôi vun vút, thành phố Nam Hải đã chạng vạng tối từ lúc nào. Bách Thanh Lâm kiểm soát cánh tay và cổ tay, có thể vẽ ra những hình ảnh sống động như thật từ mọi góc nghiêng, gần như không bao giờ mắc lỗi.

Thế nhưng giờ đây anh lại mất kiểm soát, nét cuối rút về không chuẩn.

Bách Thanh Lâm điềm tĩnh nhìn đóa hoa diên vĩ không trọn vẹn nổi lềnh bềnh trên tách cà phê, không tiếp tục ép bản thân đờ đẫn làm việc nữa, cũng không đóng cửa đúng giờ theo thời gian trên đồng hồ.

Sau khi Đông Ngâm và Hoàng Sâm vai kề vai tan ca, Bách Thanh Lâm đứng rửa tay một mình.

Xung quanh rất yên tĩnh. Bách Thanh Lâm dập cầu dao rồi bước ra ngoài, mở bao thuốc lá mới mua. Không phải Trầm Hương Tô Yên, là Marlboro mà Chúc Kinh Nho từng hút.

Vị bạc hà the mát, khói nhẹ, thậm chí có hơi ngọt.

Bách Thanh Lâm chưa hút bao giờ nên thấy mới lạ. Anh băng qua vạch kẻ đường, đến ngay dưới ban công tầng ba phía đối diện, cúi đầu nhìn dòng chữ phản quang trên bao thuốc – Marlboro, tên tiếng Anh của hãng thuốc lá, do những chữ cái đầu của "Men always remember love because of romance only" gộp thành, ngụ ý "Đàn ông luôn nhớ đến khía cạnh lãng mạn của tình yêu".

Những chiếc xe đỗ bên đường cũng chìm trong sương mù, mơ hồ phản chiếu hình ảnh cành cây ngân hạnh trơ trụi lá. Bách Thanh Lâm chỉnh lại kính, nhớ lại một số chuyện.

Thời gian đầu tới quán Chúc Kinh Nho không nói năng gì nhiều. Ban ngày ngồi phơi nắng, mỗi ngày gọi hai cốc cà phê, sáng tối mỗi buổi một cốc, thỉnh thoảng đậu xe bên vệ đường ngoài quán cà phê.

Cũng vào một buổi hoàng hôn như này, Bách Thanh Lâm ra ngoài để chuyển hàng vào quán, lúc đi ngang qua chiếc xe bạc mở cửa kính đã thoáng liếc mắt nhìn qua.

Chúc Kinh Nho ngủ gục trên vô lăng, mặt để nghiêng, hai má bị ép vào vô lăng trông khá phúng phính, chóp mũi khẽ hếch lên để hít thở, mang nét ngây ngô, ngờ nghệch như động vật, trông rất mềm mại.

Bách Thanh Lâm đã từng vuốt ve chỗ ấy, biết cảm giác khi chạm vào đúng là như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!