Chương 48: (Vô Đề)

Câu nói này quá phạm quy rồi. Chúc Kinh Nho nuốt nước bọt, cảm nhận vị thuốc lá hòa lẫn cùng bạc hà mát lạnh trong cổ họng, không kìm lòng được mà thả hồn đếm lông mi của Bách Thanh Lâm.

Bách Thành Lâm cúi đầu nhìn nốt ruồi son gần ngay gang tấc, không nhịn được lại nhéo cằm Chúc Kinh Nho, hôn thêm lúc nữa.

Hôn đến khi trời lại bắt đầu đổ mưa, không khí ở góc tối của công viên một lần nữa trở nên dính dớp.

Lúc này hai người mới nắm tay nhau rời khỏi trạm nghỉ chân, chỉ trong chớp mắt đã về tới nhà. Chúc Kinh Nho nghĩ thấy đoạn đường này hơi ngắn, nếu dài thêm chút nữa thì hay biết mấy.

Bách Thanh Lâm đứng trước cửa, vươn tay vuốt nhẹ phần đuôi tóc dính nước của Chúc Kinh Nhi, dặn dò: "Lát nhớ sấy khô tóc."

Chúc Kinh Nho gật đầu.

"Vào đi. Đứng đây dễ cảm lạnh." Giọng điệu của Bách Thanh Lâm vẫn bình thản như thường lệ nhưng đầu ngón tay lại luồn vào, xoa đầu y, cử chỉ chậm rãi và nhẹ nhàng.

Chúc Kinh Nho không buông bàn tay đang nắm lấy tay áo anh của mình, rõ ràng không muốn anh cứ như vậy mà rời đi.

Bách Thanh Lâm xoay người đi rồi lại trầm ngâm mấy giây, sau đó thuận theo lòng mình, quay đầu ôm chặt Chúc Kinh Nho, cằm cọ nhẹ vào tai y, cảm nhận thứ cảm giác thỏa mãn khó lời diễn tả.

"Cho anh thêm chút thời gian…"

Nửa câu sau anh không thể thốt thành lời. Anh đang suy nghĩ nên như thế nào với em mới phải, hôn không đủ, ôm không đủ, không muốn buông tay thì nên làm sao đây.

Chúc Kinh Nho chưa kịp trả lời, Bách Thanh Lâm đã rút tay về, nhanh chóng rời đi.

Vẫn còn thiếu một chút...

Đêm đã khuya, Chúc Kinh Nho không ngủ được. Trước đây y không vội vàng nhưng lần này không vội không được. Y nằm trên giường lăn trái lộn phải. Đôi môi rách da sưng tấy đến mức hư cấu, trên cổ còn lưu dấu ngón tay. Y cẩn thận ngẫm nghĩ hồi lâu.

Trước giờ đều không nên suy nghĩ quá nhiều trong chuyện tình cảm, một khi cho người ta thời gian thì khó tránh việc cân nhắc được mất.

Bách Thanh Lâm lớn hơn Chúc Kinh Nho vài tuổi, lý trí tới mức lạnh lùng. Vốn trong chuyện tình cảm anh đã chậm chạp, rất khó chủ động mắc câu, suy nghĩ lâu khả năng cao anh sẽ đưa ra kết luận rằng hai người không phù hợp, một lần nữa giữ khoảng cách.

Chúc Kinh Nho không như vậy. Y không bao giờ ngại ngần trong việc bày tỏ. Trong lòng y, tình yêu là bốc đồng, là mù quáng, là bùng cháy mặc kệ hết thảy.

Bây giờ Chúc Kinh Nho không muốn chờ đợi dù chỉ một phút, càng không muốn Bách Thanh Lâm tiếp tục duy trì sự lý trí của mình. Sau khi trằn trọc một hồi, y dứt khoát ngồi phắt dậy, chạm vào mảnh ngọc Quan Âm giữa xương quai xanh, cảm nhận sự ấm mịn.

Cứ chạm vào đó một lúc, Chúc Kinh Nho chợt nảy ra ý tưởng. Y không mặc quần áo bước xuống giường. Sợi dây đỏ quấn quanh eo cùng vật treo trên cổ rất hợp nhau.

Chúc Kinh Nho đứng ở ban công, ngửa đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài, từng mảnh sao trời như rơi vào trong mắt y.

Vẫn chưa đủ. Hôn môi, ôm ấp, nắm tay đều chẳng là gì cả...

Đêm nay đã được định sẵn là một đêm dài. Bách Thanh Lâm cũng không ngủ được. Anh chọn một hồ nước gần nhà Chúc Kinh Nho, ngẩng đầu là bầu trời không ánh trăng, trong lòng đầy sự quyến luyến.

Có lẽ đoán được người nào đó cũng chưa ngủ, hoặc có lẽ vì trời đêm nổi gió, khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng, anh gọi điện cho Chúc Kinh Nho.

"Đang nghĩ gì vậy?" Sau khi cuộc gọi kết nối, Bách Thanh Lâm hỏi. Anh thả cần câu theo quán tính tự nhiên.

Chúc Kinh Nho hễ mở miệng là thốt ra những lời ngập ngụa tình yêu: "Vẫn đang nhớ anh."

"Ừ."

"Chỉ ừ thôi sao?"

"Không thì sao?"

Chúc Kinh Nho ngửi ra mùi, giọng tự nhiên dịu đi: "Anh Bách, quen anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em cảm thấy anh thật khốn nạn."

Bách Thanh Lâm ở đầu bên kia không phản bác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!