Đến khi trời tối Bách Thanh Lâm mới về lại quán cà phê, mọi người trong quán đồng loạt quan sát anh. Vẻ mặt Bách Thanh Lâm vẫn như thường ngày, vẫn đứng chờ cà phê được chiết xuất. Nhạc Xuyên chẹp miệng, Lý Văn Tuyết cũng chẹp miệng.
Bách Thanh Lâm rót cà phê để khách hàng mang đi rồi vào bếp sau, rửa dụng cụ.
Thợ làm bánh cũng trêu chọc: "Chủ quán ơi, dấu hôn trên cổ rõ quá."
"Ừ."
Khi đi đổ rác, Bách Thanh Lâm dựa mình vào khung cửa, không hút thuốc, ngược lại đứng ngẩn người. Hai ngày trôi qua quá nhanh, thật sự đã có một người lao vào hồ nước tĩnh lặng suốt bấy lâu nay trong lòng anh, vẫn chưa kịp thích nghi, cũng chưa làm đủ tốt.
Nói cách khác là h. am mu. ốn khó thỏa mãn.
…
Thợ làm bánh bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông: "Làm sao để theo đuổi một người?"
Câu này được thốt ra từ miệng Bách Thanh Lâm, mức độ kỳ quái không kém việc trời đổ mưa máu là bao.
Thợ làm bánh buột miệng đáp: "Tỏ tình, tặng hoa, sau đó nắm tay đưa người ta về nhà."
Bách Thanh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
…
Chúc Kinh Nho ở cách đó không xa hắt xì một hơi, chóp mũi đỏ ửng. Y híp mắt tiếp tục dùng màu nước vẽ lại đôi bàn tay bóp cổ mình. Điện thoại không chấp nhận lời mời kết bạn của ai đó, nhưng cũng không từ chối.
Thù mới nợ cũ tính chung, trước đây bị từ chối ba lần, bị chặn hai lần, Chúc Kinh Nho nhớ rõ rành rành.
Đường Trầm thò đầu vào, hỏi: "Lát nữa chơi mạt chược bốn thiếu một, mày tham gia không?"
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Hơn 9 giờ."
Chúc Kinh Nho nhẹ nhàng vuốt ve mặt canvas, nóng lòng muốn biết liệu người kia có thực sự không nhịn được mà đến tìm y sau khi đóng cửa quán cà phê hay không. Bởi lúc chiều khi ngồi trên đùi anh, y đã cảm nhận được rõ ràng.
Bách Thanh Lâm "cứng" rồi.
Đường Trầm thấy Chúc Kinh Nho để lộ biểu cảm đó, dùng mông cũng biết y đang có ý tưởng xấu xa, sắp có người gặp rắc rối lớn rồi.
Sự thực chứng minh, miệng quạ thật sự linh nghiệm, Hoàng Sâm đúng là đã gặp xui xẻo.
Khi phát hiện ra Bách Thanh Lâm, Hoàng Sâm cảm thấy tình hình không ổn chút nào. Cầu thang lên tầng bị một đám người chặn ngang, người dẫn đầu tán tỉnh Bách Thanh Lâm với mỹ danh là không cho số liên lạc thì không cho lên lầu.
Hoàng Sâm giải thích mãi mới thuyết phục được đám người đó rời đi. Cậu ta sợ hãi bắt gặp ánh mắt của Bách Thanh Lâm, lập tức thấy sống lưng lạnh toát, lắp bắp nói: "Chủ quán Bách, thật xin lỗi, đám người trẻ tuổi uống say rồi thích làm mấy trò như này."
"Rất nhiều người làm vậy với em ấy sao?" Bách Thanh nhíu mày, nhớ lại người đàn ông chặn đường Chúc Kinh Nho vào lần đầu tiên anh bước vào đây. Hai chữ "li. ếm" và "bên trên" trước đây không thể ghép thành một câu, giờ đã hiểu có nghĩa gì.
Hoàng Sâm như bị lừa đá vào đầu, thành thật trả lời: "Không chỉ tán tỉnh, lúc mới mở quán bar có chương trình khuyến mãi lớn, một tuần ông chủ phải được nhét cho tới ba, bốn trăm tấm thẻ phòng."
Bách Thanh không nói gì, tay bất giác siết chặt.
Hoàng Sâm: "Ông chủ không ở tầng ba đâu ạ. Hôm nay anh ấy thật sự đi thuê phòng rồi."
Bách Thanh Lâm: "Với ai?"
"… Với khá nhiều người."
"Có địa chỉ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!