Chúc Kinh Nho đứng ở ban công hít thở không khí. Quán cà phê đối diện vẫn chưa đóng cửa, ánh sáng ấm áp xuyên qua lớp kính cửa sổ, khiến người nhìn cảm thấy yên tâm.
Chân tay quanh năm lạnh buốt, y cực kỳ thích sưởi ấm, nhưng lại chẳng thể làm ấm toàn bộ cơ thể. Vậy nên y đặc biệt mê mẩn thân nhiệt của Bách Thanh Lâm cùng sự ấm áp hiếm khi anh bộc lộ với người khác.
Đếm ngày, đã gần mười ngày rồi y không gặp riêng Bách Thanh Lâm. Hôm đó dù xé ảnh rồi chia tay không mấy vui vẻ nhưng trong lòng y thật sự cũng không quá tức giận.
Tình cảm là thứ diệu kỳ khó tả. Thiên thời – địa lợi – nhân hòa, thiếu gì cũng không thể thành.
Hiện tại vẫn còn thiếu một mồi lửa.
Nghĩ đến đây, Chúc Kinh Nho từ từ quay đầu, ánh mắt sáng ngời, kỳ quái đến mức khiến Rick lạnh cả sống lưng.
"Làm gì vậy…"
"Không làm gì cả." Chúc Kinh Nho bước lại gần, cười nói: "Tối nay rảnh không?"
Rick tự ôm lấy mình: "Tôi bán nghệ không bán thân đâu."
"Mười anh chàng thoát y."
"Giao dịch thành công."
Chúc Kinh Nho xuống lầu, thuận tiện ngồi vào ghế chân cao của nhân viên pha chế, pha rượu cho mấy vị khách. Xong xuôi y liếc nhìn đồng hồ trên tường của quán bar, quán cà phê cũng sắp đóng cửa rồi.
"Tomorrow" – "Ngày mai gặp lại". Loại cocktail này được pha chế từ sáu loại rượu mạnh, người không biết uống rượu chỉ cần một ly là phải đến ngày hôm sau mới lấy lại được ý thức.
Chúc Kinh Nho pha xong thì uống một hơi cạn ly, rất ngon, thế là một mạch pha thêm năm ly nữa.
Khiến Đường Trầm và Rick mắt chữ A, mồm chữ O.
Chúc Kinh Nho híp mắt: "Từng thấy lưu manh bao giờ chưa?"
Đường Trầm giơ ngón giữa: "Vớ vẩn."
Đến ly thứ ba, Chúc Kinh Nho đã ôm chặt chai vodka rỗng: "Từng thấy thổ phỉ bao giờ chưa?"
Tất cả rượu Rick mang theo trong balo đều ở đây cả. Cậu ta nói với giọng điệu đau khổ: "Nhất thiết sao?"
Chúc Kinh Nho hào hứng hỏi: "Vậy tôi là gì…"
Câu hỏi này rất sâu sắc. Đường Trầm nhìn người họ Chúc đã nhắm mắt kia, cùng Rick đi đến kết luận.
Thổ phỉ cộng lưu manh, tố chất chưa rõ ràng.
Đúng là một tên gay mưu mô quỷ quyệt...
Sau khi đóng cửa quán và hạ cửa cuốn, Bách Thanh Lâm chuẩn bị về nhà như thường lệ. Nhưng rồi anh lại không kiềm chế được, ngẩng đầu nhìn lên cửa ban công tầng ba. Không có ai ở đó. anh khẽ khép mắt lại. Lúc bước xuống bậc thang, anh trông thấy Rick và Đường Trầm ở phía bên kia đường đang đỡ cánh tay Chúc Kinh Nho đi ra.
Cách một con đường xe cộ tấp nập, Bách Thanh Lâm đeo kính, có thể nhìn rõ Rick dần dần áp sát lại bên tai Chúc Kinh Nho.
Bách Thanh Lâm nhíu mày theo phản xạ. Không nên quan tâm, không liên quan gì đến anh, bây giờ nên tiếp tục đi về nhà. Ngón tay anh hơi siết chặt lại, cúi đầu không nhìn như để lấp li. ếm, bước chân hướng về phía trước có phần chầm chậm.
Bỗng, có tiếng còi xe vang lên, âm thanh chói tai xé tan sự tĩnh lặng, như thể định mệnh đã sắp đặt.
Sự đè nén trong hơn mười ngày chạm tới cực hạn rồi bùng nổ, kích thích mạnh mẽ phòng tuyến sâu nhất trong lòng.
Bách Thanh Lâm dừng bước, bên tay phải là dòng xe qua lại như con thoi không ngừng. Anh quay sang gọi Đường Trầm và Rick.
Khi đèn xanh, Bách Thanh Lâm băng qua con đường nhựa, đi đến bên cạnh Chúc Kinh Nho, lướt mắt qua hai người kia, nói với giọng khàn khàn: "Uống bao nhiêu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!