Chương 42: (Vô Đề)

Bọn họ bản chất giống hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Quán cà phê vẫn mở cửa như thường lệ, quán bar cũng tiếp tục kinh doanh, chỉ có những bông hồng cắm trong bình trên bàn đã dần héo. Lúc thu dọn, Bách Thanh Lâm phát hiện từng chiếc gai đều đã được ai đó tước sạch.

Thợ làm bánh sau khi dùng lò nướng thì nhắc: "Chủ quán, lần trước anh Chúc đến tìm gặp thấy anh, không cẩn thận làm vỡ cốc, bị thủy tinh cứa vào tay đấy."

"Biết rồi." Bách Thanh Lâm không ngẩng đầu, bỏ những bông hồng héo úa vào thùng giấy.

Nhạc Xuyên tự hỏi liệu anh sẽ có phản ứng gì, kết quả chẳng có cái khỉ gì cả. Có thể nhẫn nhịn và cứng đầu như thế, không thông suốt thì độc thân là đáng đời.

Hắn chống cằm, không nhịn được hỏi Bách Thanh Lâm: "Mấy ngày trước quan hệ giữa ông và Chúc Kinh Nho vẫn tốt lắm mà, không phải đang mập mờ sao?"

Bách Thanh Lâm đặt thùng giấy nặng trịch lên mép ván gỗ, dùng băng dính dán kín, yết hầu khẽ di chuyển rồi mới quay sang hỏi: "Mập mờ là như nào?"

"… Rồi, rồi, không mập mờ, kết bạn thuần túy rồi giờ tách ra." Nhạc Xuyên giơ hai tay đầu hàng.

Bách Thanh Lâm đứng dậy: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Nhạc Xuyên giả chết vội vàng bỏ chạy, tình cờ nghe thấy giọng Chúc Kinh Nho.

"Vào ngồi đi, lát nữa muốn uống gì?"

Hôm qua là một anh chàng phóng khoáng ngang ngạnh, hôm nay lại dẫn theo một anh chàng con lai đẹp trai, mặc đồ rất lịch lãm, mắt xanh mũi cao.

Kính mắt của Bách Thanh Lâm vô tình dính bụi. Anh đứng im lặng mười mấy giây, sau đó rửa tay rất mạnh, nước lạnh khiến khớp ngón tay đỏ ửng.

Nhạc Xuyên mắc bệnh yêu cái đẹp, hắng giọng định giúp anh chàng con lai kia gọi đồ.

Nào ngờ Bách Thanh Lâm bước ra: "Để tôi."

Rick mỉm cười thân thiện với anh, nói tiếng Đức xen lẫn chút tiếng Pháp, Bách Thanh Lâm đều biết, ứng đối một cách lịch sự và thành thạo.

Chúc Kinh Nho đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đổi tư thế, vẫn là dáng ngồi biếng nhác như không có xương trước đây.

Anh chàng con lai vừa uống cà phê vừa trò chuyện với Chúc Kinh Nho, không khí rất hòa hợp. Cậu ta kể chuyện cười chọc Chúc Kinh Nho cười không ngớt.

Bếp sau im phăng phắc. Trong lúc hút thuốc, Bách Thanh Lâm dùng dây đai giữ cổ tay áo, để lộ ra nửa cánh tay, hoàn hồn cũng là vì Đông Ngâm lên tiếng.

"Chủ quán, trong cửa hàng chỉ có một chậu lô hội thôi, sắp bị anh bẻ gãy rồi."

"Ừ." Bách Thanh Lâm dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, tiếp tục đứng ở cửa sau hứng gió lạnh.

Trong lòng mỗi người đều cất giấu bí mật. Cà phê Sumatra Mandheling khi vào miệng mang theo vị chua dễ chịu, chạm đến đầu lưỡi hơi đắng, sau đó mới thơm ngậy.

(Sumatra Mandheling: tên giống cà phê Mandheling được trồng ở vùng trung tâm phía tây Padang, Indonesia)

Bách Thanh Lâm pha hai loại cà phê hoàn toàn khác biệt cho Chúc Kinh Nho và chàng trai kia...

Chúc Kinh Nho vẫn như cũ đến uống cà phê mỗi ngày, giống như không có chuyện xảy ra, chẳng qua y không còn cố ý tiếp cận Bách Thanh Lâm nữa. Phần lớn thời gian y đều có bạn bè đi cùng, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ.

Người trưởng thành coi trọng thể diện và lòng tự trọng, nhưng Chúc Kinh Nho dường như hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc của thế giới này.

Bách Thanh Lâm đến giờ vẫn chưa thể nhìn thấu Chúc Kinh Nho.

Anh đè nén rất nhiều cảm xúc, đứng đó xay hạt cà phê một cách thờ ơ, lặng lẽ quan sát từng gương mặt mới xuất hiện. Bọn họ đều rất thân quen với Chúc Kinh Nho.

Bách Thanh Lâm sẽ không đuổi bất kỳ vị khách nào đến uống cà phê. Mọi sự giằng co và khó xử đều không tồn tại, chỉ là trở về với sự xa lạ.

Chúc Kinh Nho ở chung với ai cũng không liên quan đến anh, những thứ trong điện thoại cũng không chứng minh được gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!