Chương 41: (Vô Đề)

Chúc Kinh Nho cố tình đứng đó vài phút, đến khi gió thổi khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt thì y mới từ tốn gọi điện. Y đoán người kia chưa chắc đã nghe máy, bèn trực tiếp gửi tin nhắn.

Không cần được cho phép, y đi theo cầu thang lên trên.

Sáu chữ "càng gần quê càng hồi hộp" hiện lên trong đầu y. Trong chuyện tình cảm, câu này để nói về việc không dám đối mặt, không biết nên bắt đầu hay kết thúc như nào.

Thế nhưng trong từ điển của Chúc Kinh Nho không tồn tại câu này. Không có gì là y không dám, nếu sợ thì đã không phải là y.

Ánh sáng lọt qua khe hở của cửa an toàn, Chúc Kinh Nho không vội mở ngay. Y dựa lưng vào tường, gọi cho Bách Thanh Lâm, sau ba mươi giây thì lại cúp máy, tin nhắn nhanh chóng được gửi đi.

[ Lừa anh đấy, em đi rồi. ]

Quả nhiên nghe thấy tiếng cửa an toàn "lách cách" khép lại từ bên trong.

Chúc Kinh Nho hứng khởi tiếp tục nhắn tin: [ Cần em bấm chuông cửa không? ]

Không lâu sau cánh cửa được đẩy mạnh mở ra. Trên mặt Bách Thanh Lâm còn lấm tấm nước. Những giọt nước lăn dọc theo đường quai hàm sắc cạnh, rõ ràng vừa đi rửa mặt xong. Anh đứng bên cửa đợi mười mấy giây: "Vào đi."

Chúc Kinh Nho lúc này mới thò đầu ra: "Thật sự cho em vào sao?"

Bách Thanh Lâm không giỏi nói mấy lời bùi tai.

Chúc Kinh Nho lại thích vậy, thích đúng cái vẻ trầm mặc ít nói này. Khi bước vào nhà, Bách Thanh Lâm cúi người, đặt một đôi dép mới tinh lên trên nền đá, ra hiệu cho Chúc Kinh Nho thay vào. Đường lưng cong mạnh mẽ, mặt và cổ anh đều trắng, trên người không có chỗ nào không trắng.

Chúc Kinh Nho không hề chất vấn Bách Thanh Lâm vì sao lại xé ảnh vứt vào thùng rác. Y như thể xóa sạch những ngày không đến gần đây, tò mò hỏi: "Anh Bách, anh tắm nắng cũng không đen sao?"

"Ừ."

"Hôm đó ở Hải Khẩu em nằm có một lúc trên bãi biển mà phía trước đã không còn trắng như phía sau, bị cháy nắng luôn." Chúc Kinh Nho vào trong nhà là bắt đầu cởi quần áo. Hơi ấm tràn đầy, gương mặt nhanh chóng ửng hồng. Y cởi bỏ áo khoác, áo len cũng cởi luôn, chỉ muốn cởi cả quần cho Bách Thanh Lâm xác nhận.

Bách Thanh Lâm ngước mắt nhìn Chúc Kinh Nho: "Mặc vào."

Chúc Kinh Nho không chút sợ hãi, ngồi trên sofa như ở nhà mình: "Không, trong phòng nóng quá."

Tay Bách Thanh Lâm siết chặt ly thủy tinh.

Chúc Kinh Nho nghiêm túc nhìn anh, một lúc không nói năng gì.

Cảm giác xa cách chậm rãi tan chảy tựa như tuyết bên ngoài. Hơi ấm còn đọng lại trên thành cốc. Bách Thanh Lâm đưa khớp ngón tay đẩy ly thủy tinh, để nó gần người kia hơn, nhỏ giọng nói: "Người tới cùng cậu lúc sáng, cậu ta bảo cậu bị ốm."

Bình hồ lô bịt kín khó khăn lắm mới cạy mở miệng sau nửa ngày suy nghĩ cuối cùng đã nói ra một câu dài như vậy

Chúc Kinh Nho nhún vai: "Không ngủ được, tối ra vùng ngoại ô ngắm hoa, bị gió thổi đến choáng đầu, giờ chắc vẫn còn sốt."

Bách Thanh Lâm nhớ trong hộp thuốc có nhiệt kế, đứng dậy định đi lấy thì Chúc Kinh Nho đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Rất nhanh, lòng bàn tay anh bị ép đặt lên trán Chúc Kinh Nho. Ấm áp, xúc cảm khi chạm vào da thịt vẫn như lần đầu.

Ngón tay Bách Thanh Lâm không dám dùng sức, xoa nhẹ một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt đào hoa hơi cong của Chúc Kinh Nho, không quát mắng kêu y buông tay, cứ im lặng giữ như vậy ba, bốn phút.

Chúc Kinh Nho nắm chặt cổ tay Bách Thanh Lâm không buông, thì thầm nhưng giọng cực kỳ rõ ràng: "Người anh nóng thật đấy."

Bách Thanh Lâm không đoán được Chúc Kinh Nho rốt cuộc muốn làm gì, bèn không đoán nữa, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dùng sức tách tay y ra.

Sau đó lòng bàn tay anh khẽ lướt qua mặt Chúc Kinh Nho. Một tiếng "bốp" nhẹ, giống như cái tát không dùng sức của người lớn khi quở trách trẻ con, lại cũng rất giống sự giày vò mang sắc màu t. ình d. ục trên giường của tình nhân.

Chúc Kinh Nho vốn đã bất ngờ khi Bách Thanh Lâm không hất tay mình ra, đột nhiên bị tát nhẹ như vậy khiến y ngỡ ngàng. Y ngẩng lên nhìn yết hầu nhấp nhô trên cổ Bách Thanh Lâm, giọng rất nhẹ: "Sao lại đánh người ta."

"Ốm thì phải chịu." Bách Thanh Lâm bỏ lại một câu không mặn không nhạt rồi đi lấy nhiệt kế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!