Chúc Kinh Nho cúi đầu ngơ ngác nhìn tấm ảnh bị xé nát kia, đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện gió thổi rất mạnh. Y tháo khăn quàng cổ, ngón tay lạnh đến mức run rẩy.
Thợ làm bánh ở phía sau nhắc nhở: "Anh Chúc, chủ quán đã về từ sớm rồi."
"Cảm ơn em." Chúc Kinh Nho vẫn giữ nụ cười trên môi. Lúc đi ra khỏi phòng bếp, khuỷu tay y vô tình đụng đổ chiếc cốc thủy tinh.
Trong tích tắc, chiếc cốc vỡ tan thành nhiều mảnh, tạo tiếng giòn tan khi rơi xuống đất.
Thợ làm bánh sửng sốt: "Để em lấy chổi quét…"
Chúc Kinh Nho cúi người nhặt từng mảnh bằng tay rồi vứt vào trong thùng rác, sau đó điềm tĩnh giải thích: "Đây là điềm lành, năm mới "toái toái bình an"."
(Toái toái bình an: , câu này thường được người Trung Quốc dùng khi chẳng may làm rơi vỡ đồ đạc. Cụm "
" đồng âm với "
", có nghĩa luôn luôn bình an)
"Ôi, tay anh không sao chứ?" Thợ làm bánh nhìn thấy bụng ngón tay của Chúc Kinh Nho bị cứa phải, dường như còn chảy máu. Thế nhưng cô nói trễ quá, người đã đi mất rồi. Bóng lưng cô độc, trông lạ thường...
Tết Dương lịch, việc kinh doanh của quán bar khá tốt. Phòng VIP trên tầng ba vẫn đóng cửa như thường lệ. Chúc Kinh Nho đang pha trà. Ấm tử sa không biết đã đầy nước từ lúc nào, đến khi bị bỏng y mới hoàn hồn, trông thấy lá trà bừa bãi trên bàn thì khẽ lẩm bẩm kêu lãng phí.
Chúc Kinh Nho lần đầu tiên nếm trải nỗi đau ở mặt tình cảm. Sau khi suy nghĩ một hồi, y dứt khoát cầm bút lên, vẽ mảnh ngọc Quan Âm treo trên đầu ngón tay. Chỉ vài cái nhìn thoáng qua, Chúc Kinh Nho đã nhớ kỹ. Vẽ xong, y đắp tờ giấy lên mặt, như thể bàn tay Bách Thanh Lâm đang áp lên má mình.
Nói không chán nản là giả dối.
Có thể không bận tâm đến việc bị từ chối hết lần này đến lần khác, đó gọi là săn đuổi sắc đẹp. Đỉnh chuỗi thức ăn luôn cầm chắc cái thắng trước sinh vật ở tầng dưới, Chúc Kinh Nho tự nhận mình không hề nắm chắc.
Dễ dàng bị cảm xúc chi phối, dễ dàng nảy sinh cảm giác thấp thỏm, Chúc Kinh Nho hoàn toàn đầu hàng. Nốt ruồi son ở đuôi mắt hiện rõ nét. Y nhắm mắt, hồi tưởng lại từng chút một trong lòng.
Quá phóng túng sao?
Khiến người ta không chịu nổi nữa?
Chúc Kinh Nho biết rõ điểm giới hạn của Bách Thanh Lâm là gì, nên đến giờ y vẫn chưa dám vượt nửa bước qua ranh giới ấy. Dù có tán tỉnh thế nào cũng chỉ dừng ở mức độ vừa phải.
Chúc Kinh Nho chợt nghĩ tới điều gì đó, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, vứt bức vẽ sang một bên, chuẩn bị gọi điện cho Nhạc Xuyên...
Hồ chứa nước Văn Nam cho phép câu cá đêm, lần này Nhạc Xuyên đi theo Bách Thanh Lâm để hóng hớt, kết quả không ngờ câu cá lại rất cô đơn, ngồi xem cũng thật nhạt nhẽo.
Trái tim bà tám của Nhạc Xuyên vẫn chưa ngừng nghỉ.
"Thật sự không còn hy vọng sao?"
"…"
"Hai người đi cả đêm lẫn ngày, không xảy ra chuyện gì cả sao?"
Bách Thanh Lâm chăm chú nhìn vào chỗ mồi câu được đèn pin chiếu sáng, như thể núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không hề nao núng.
Nhạc Xuyên lớn lên cùng Bách Thanh Lâm, đã quen với sự cố chấp vô cùng của anh, không chút hơi người, luôn đâu ra đấy một cách quy củ và trầm lặng.
Nhưng cũng không trách được… Cái gia đình như thế khiến người ta cô độc đến già cũng là chuyện bình thường.
Hắn lẩm bẩm: "Nhỡ đâu ngày mai Chúc Kinh Nho thay lòng đổi dạ, không biết ai sẽ ghen chết đi được đây."
Bàn tay cầm cần câu của Bách Thanh Lâm chậm mất một nhịp. Trong chớp mắt, mồi câu đã bị cá ăn hết nhưng anh lại quên thu dây.
Gió thổi qua mặt nước, Nhạc Xuyên đi ra xa nhận điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!