*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời xin hôn của Chúc Kinh Nho không nhận được câu trả lời, vì cả hai đều bị sóng biển xô vào bãi cạn, miệng đầy cát, tóc rối bù.
Chúc Kinh Nho không nhịn được bật cười khúc khích. Sau khi đứng vững trong nước biển, y nhìn thẳng vào mắt Bách Thanh Lâm không chút nao núng, thấy người đàn ông với đôi mắt sâu thẳm đang cố nén nhịp thở dồn. Làn da trắng lạnh của anh ướt đẫm nước. Nước biển mặc sức chảy xuống dọc theo đường gân cổ. Mảnh ngọc Quan Âm được cột bằng sợi dây đen theo dòng nước ló ra khỏi cổ áo sơ
-mi.
Sự tò mò thoáng trỗi dậy, y vươn tay muốn chạm vào mảnh ngọc kia.
Giây tiếp theo, cổ tay có hình xăm hoa phượng bị túm chặt, giọng nói ngập mùi cảnh cáo: "Đừng chạm vào."
"Được, không chạm." Chúc Kinh Nho nhanh nhẹn giơ hai tay lên mong được khoan dung, nhưng mắt vẫn tiếp tục mặc sức nhìn thẳng vào Bách Thanh Lâm.
Đường nét độc đáo cùng đôi mắt đen thẫm, khi nhìn người khác đuôi mắt anh hơi cong lên, mang tính xâm lược mạnh mẽ, cảm giác áp lực theo bản năng giống đực ập đến.
Đúng là càng nguy hiểm càng quyến rũ, tựa như một hồ nước tĩnh lặng và hoang vu, bên dưới thật ra ẩn chứa dòng thủy triều lên xuống theo bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Tim Chúc Kinh Nho chợt hẫng một nhịp. Bốn mắt giao nhau, y khẽ gọi: "Bách Thanh Lâm."
Người đàn ông không thèm để ý đến y, quay lưng định đi lên bờ. Chiếc áo sơ mi ướt sũng ôm sát đường cong sống lưng, thân hình đúng chuẩn mặc vào thì gầy mà cởi ra thì có múi, săn chắc, thấy rõ từng thớ cơ.
Tầm nhìn của Chúc Kinh Nho bị cản trở, y dứt khoát vuốt tóc mái ra sau, gọi thêm một lần nữa: "Bách Thanh Lâm."
Sóng bên bờ biển vỗ vào chân người đàn ông khiến anh dừng bước. Trong làn gió biển mặn ẩm, anh quay đầu lại, tóc tung bay trong ánh mặt trời vàng kim, nhuốm màu ánh sáng. Giọng anh nhẹ tới khó nghe: "Gọi tôi làm gì?"
Chúc Kinh Nho lập tức cúi người, dùng tay vốc nước biển tạt về phía người kia. Bách Thanh Lâm bị tạt ướt, tỏ vẻ bất lực.
Chúc Kinh Nho trêu đùa thành công, cười đến nỗi mắt híp cong vút, vô cùng vui sướng.
Vùng biển nơi họ đang đứng thuộc eo biển Quỳnh Châu, là vùng biển Đông của Trung Quốc, cũng là Thái Bình Dương của thế giới.[1]
Chúc Kinh Nho từng đi từ bờ nam Thái Bình Dương đến tận nơi cực Bắc, trên đường từng đuổi theo cá voi xanh, từng ngắm nhìn san hô, vì tò mò không biết biển cả rộng lớn đến nhường nào. Thế nhưng giờ đây, y chợt nhận ra, dường như tất cả những cuộc phiêu lưu kinh thiên động địa trước đây đều là vì khoảnh khắc này.
Bách Thanh Lâm quay người nhìn y, không nói năng gì, nhưng lại chăm chú lắng nghe từng lời y nói.
Dọc theo bờ biển, những con hải âu vỗ cánh "phành phạch", lướt qua bóng của hai người...
Chúc Kinh Nho nghịch ngợm đuổi theo con cá nhỏ ở vùng nước nông, liếc qua khóe mắt thấy Bách Thanh Lâm đã rời khỏi bờ cát, dường như để giữ khoảng cách với mình. Y mỉm cười, vẫn tiếp tục nhàn nhã bơi lội.
Năm phút sau, y trồi lên mặt nước, dường như nghĩ đến điều gì đó thú vị, đưa tay che nắng, nheo mắt nhìn lên chiếc xe Jeep đậu trên bờ.
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trời đã lên cao, quần áo của Bách Thanh Lâm cũng đã khô. Anh đeo kính vào, ánh mắt lạnh lùng, cố gắng mím chặt môi để che giấu sự không được tự nhiên. Anh cúi mắt nhớ tới tờ giấy lau chất lỏng đã được xử lý sạch sẽ, sự căng thẳng và bối rối do sợ bị phát hiện khiến hơi thở trở nên dồn dập. Không gian kín quá ngột ngạt, anh cố tình mở cửa sổ thông gió một lúc lâu, để không còn mùi nữa…
Từng cảnh tượng một lần nữa hiện ra trước mắt, ha. m m. uốn đã mãnh liệt đến mức chỉ cần chạm nhẹ là khó lòng kìm nén, sau cùng được giải phóng là vì ngửi thấy mùi trên chiếc khăn quàng vứt trên ghế phụ lái.
Dụ. c v. ọng của một người đàn ông trưởng thành rất đỗi mãnh liệt và trực tiếp, ha. m m. uốn của Bách Thanh Lâm còn có thêm vài phần đè nén. Anh cố giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gió biển thổi tới mang theo vị mặn.
Giống như đang chơi trốn tìm.
Bách Thanh Lâm mất khá lâu mới tìm thấy người trong đám đá ngầm. Chúc Kinh Nho đang nằm trên một tảng đá loang lổ đen, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Đôi lông mày thả lỏng trong ánh nắng và ánh sáng hắt lên từ mặt biển trông vô cùng đẹp đẽ. Hàng lông mi dày, hai tay dang rộng không chút gò bó, để mặc cho những con sóng vỗ vào tóc, bọt biển hết lần này tới lần khác thấm ướt toàn thân y.
Ánh nắng vàng kim chiếu lên nốt ruồi son đầy ám muội trên xương quai xanh, ăn khớp với đuôi mắt. Sợi dây đỏ quấn quanh vòng eo thon mang theo độ cong quyến rũ. Đầu ng. ực, xương sườn, đường cong lõm vào, tất cả đều lọt trong tầm mắt của Bách Thanh Lâm.
Cảnh tượng này đầy chất truyện, chứa đầy sắc màu dụ. c v. ọng, tựa như một bức tranh đen trắng mà người trong tranh vốn dĩ sinh ra đã tự do, không bị ràng buộc, giống như biển cả mênh mông, như những con hải âu bay lượn, như một cơn gió.
Chỉ có hiện tại là bắt được.
Vì ở ngay trước mắt, nên có thể chạm tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!