*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi pháo hoa tàn, Chúc Kinh Nho mới buông tay Bách Thanh Lâm.
Hai người ngầm hiểu ý, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Những rung động và sự mập mờ đều hóa thành làn gió đêm thổi qua núi, lướt qua bên tai rồi lại thổi bay vạt áo.
Chúc Kinh Nho đột nhiên nói: "Anh Bách, chúng ta bỏ trốn đi."
Tia lửa từ chiếc bật lửa làm bỏng đầu ngón tay Bách Thanh Lâm. Anh hơi ngẩn người, mất một lúc mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
"Em nói thật đấy." Bóng lưng của Chúc Kinh Nho như đang ôm lấy cơn gió: "Ngay bây giờ."
Không nhận được câu trả lời cũng không thất vọng, Chúc Kinh Nho chắc chắn rằng Bách Thanh Lâm sẽ đồng ý đi cùng y.
Cuộc "hẹn hò" này vốn dĩ đã được ngầm cho phép.
"Tàu sẽ khởi hành sau nửa tiếng nữa, em đã mua vé trước cho anh rồi." Trong mắt Chúc Kinh Nho toàn là Bách Thanh Lâm. Sự mới lạ đầy phấn khích trước giờ chưa từng có. Từ năm mười mấy tuổi đến giờ, phần lớn thời gian y đều phiêu lưu một mình, nhưng lần này thì khác.
Năm ba mươi hai tuổi, Chúc Kinh Nho dẫn theo người mình thích cùng lên đường...
Đến ga tàu, gửi xe xong xuôi, Chúc Kinh Nho và Bách Thanh Lâm không mang theo bất kỳ hành lý nào, một trước một sau đi xuyên qua ga tàu vắng vẻ giữa đêm.
Khi soát vé vào ga, hai người xếp vào hai hàng, đứng song song với nhau. Chúc Kinh Nho nghiêm túc nhìn về phía trước, nhưng tay lại nhẹ nhàng kéo tay áo của Bách Thanh Lâm.
Đoàn người nhích dần. Chúc Kinh Nho dứt khoát nắm lấy ống tay áo của người kia, động tác thản nhiên mà tinh nghịch, tựa như một đứa trẻ muốn thu hút sự chú ý của người lớn bằng trò đùa dai, bướng bỉnh nhưng lại khiến người ta không sao giận nổi.
Đến cửa soát vé cuối cùng, nhân viên ga tàu nhắc nhở: "Anh đẹp trai có thể buông tay rồi, dù thân thiết đến đâu cũng phải lên tàu trước đã."
Bách Thanh Lâm nghiêng đầu liếc thoáng qua Chúc Kinh Nho, biểu cảm hờ hững nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Chúc Kinh Nho cảm thấy tai mình nóng bừng, ngoan ngoãn buông tay ra...
Chuyến tàu phải mất năm tiếng để đến được ga cuối. Do thời gian gấp gáp nên chỉ mua được vé ngồi. Bách Thanh Lâm ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đăm đăm nhìn màn trời đêm đen thẳm. Còn Chúc Kinh Nho vừa lên tàu đã như kiệt sức, buồn ngủ đến mức đầu lắc lư như sắp rụng một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát tựa vào vai Bách Thanh Lâm ngủ.
Mái tóc mềm mại cọ vào cổ, mùi dầu gội hòa lẫn với hương hoa mai, rất thơm.
Bách Thanh Lâm giữ nguyên tư thế không động đậy, gọng kính gác trên sống mũi có hơi lệch. Anh dường như đã tìm được lý do hoàn hảo để thuận theo tiếng lòng, không tiếp tục kiềm chế bản thân nữa. Sợi dây căng cứng trong đầu dần dần đứt đoạn.
Một lúc sau, Bách Thanh Lâm lặng lẽ dừng mắt trên khuôn mặt Chúc Kinh Nho, cúi đầu cẩn thận quan sát người trước mặt từng chút từng chút một.
Hàng lông mi dài, nốt ruồi son ở đuôi mắt rất rõ ràng. Dù đang ngủ nhưng y cũng không yên phận, má cọ cọ khiến da ửng hồng.
Môi dưới của Chúc Kinh Nho đột nhiên khẽ chuyển động.
Ngón tay Bách Thanh Lâm hơi co lại, mang nét mặt điềm tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngồi đối diện họ là một cặp mẹ con. Đứa bé trong lòng mẹ nửa đêm tỉnh giấc, mơ hồ nhìn thấy chú đeo kính đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của chú ngủ bên cạnh, hình như còn bóp nhẹ một lúc...
Khoảng hơn năm giờ sáng, tiếng loa phát thanh vang lên rất lớn: "Ga tiếp theo sắp đến thành phố Hải Khẩu…" thành công đánh thức Chúc Kinh Nho. Y nửa nằm trên ghế, trên người đắp một chiếc áo khoác.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng. Chúc Kinh Nho đi thẳng đến nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân, sau khi lau khô mặt thì mới đến chỗ nối giữa các toa tìm Bách Thanh Lâm: "Anh cả đêm không ngủ à?"
Bách Thanh Lâm đang nuốt nhả khói thuốc không cảm thấy buồn ngủ, gật đầu đáp lại.
Chúc Kinh Nho cầm lấy điếu thuốc trên tay Bách Thanh Lâm một cách tự nhiên, hút một hơi rồi dập lửa, ném vào thùng rác: "Lần sau nếu không ngủ được có thể gọi em."
Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh vốn không phải phong cách của Chúc Kinh Nho, thế nhưng Bách Thanh Lâm lại mang trên mặt nét mệt mỏi, yết hầu nhấp nhô khi hút thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt hơi ngước lên nhìn y với vẻ biếng nhác.
"Cậu rất được voi đòi tiên." Giọng Bách Thanh Lâm hơi khàn, mang theo chút cảm xúc hiếm khi để lộ. Sáu chữ vốn không mấy thân thiện và dịu dàng ấy, lọt vào tai Chúc Kinh Nho lại biến thành một ý nghĩa khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!