*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu đĩa than[1] chuyển từ Jazz sang Rock rồi tới nhạc cổ điển, chuyển bài một cách vô cùng ngẫu hứng. Chúc Kinh Nho nằm dài trên sàn nhà, vẽ bóng lưng của Bách Thanh Lâm.
Ai bảo mối quan hệ hiện tại của bọn họ thậm chí còn chẳng phải bạn bè, miễn cưỡng có thể coi là "người theo đuổi" và "người được theo đuổi" tạm thời chung sống hòa bình.
Không thể tiếp tục đưa bút một cách trần trụi và thẳng thừng, nên biến tấu, lạt mềm buộc chặt.
Chúc Kinh Nho thổi sạch bụi than trên bút chì, giữ vững phẩm chất tốt đẹp đã nói là làm. Y bảo tạm thời sẽ không tới tìm Bách Thanh Lâm thì thật sự không tìm tới, chẳng qua tin nhắn hàng ngày vẫn được gửi đi rất cần mẫn.
Bức tranh vừa hoàn thành, chụp một tấm rồi gửi đi.
Mấy ngày gần đây, nhìn thấy một đóa hoa, một đám mây, thậm chí là tổ chim rơi trên nền đất, y cũng đều muốn kể với Bách Thanh Lâm, chỉ thiếu điều chia sẻ cả việc ăn uống, tắm rửa, ngủ nghỉ.
Chỉ riêng tin nhắn và ảnh chụp đã vài trăm.
[ Anh Bách, công viên trung tâm đã thay một lô cây mới, giống cây dùng để cắt ghép chất lượng không tốt, chắc chắn sẽ không cao được. Mấy năm trước em thích rừng dương Euphrates[2] ở Tây Bắc nên đã chạy tới Cam Túc trồng cây hai năm, học được kha khá về kỹ thuật trồng trọt. ]
[ Em vừa từ khu ổ chuột về, ông bác sĩ Đông y ở đấy là bạn già của em. Lán rau của ông ấy bị tuyết đè sập, tường rào quanh nhà còn bị một tên khốn say rượu lái xe đâm hỏng. Em bèn mượn luôn một cái máy xúc giúp ông ấy san phẳng, mấy ngày nữa sẽ đi mua xi măng xây lại giúp ông ấy. ]
[ Thực ra sao trời trong thành phố không đẹp lắm, ở dãy Himalaya mới thực sự sáng. Anh Bách, nếu có cơ hội em muốn dẫn anh cùng đi ngắm dải ngân hà. ]
[ Trên đường đi sửa ghi
-ta, em tình cờ đi ngang qua cửa hàng quần áo. Em mua mấy bộ đồ mới, lần sau sẽ mặc cho anh xem. ]
[ Hỏng rồi, mải nhắn tin, em quên mất bếp vẫn đang mở lửa. Bếp nhà Đường Trầm sắp bị em thiêu rụi rồi. ]
…
Bách Thanh Lâm lờ đi tiếng rung của điện thoại, tiếp tục làm việc của mình. Dù tin nhắn nào cũng đọc nhưng anh không trả lời, tiếp tục tập trung vào việc xay cà phê.
Lúc rảnh rỗi anh sẽ đọc sách, hút thuốc; sau khi đóng cửa quán về nhà, nghe hết chương trình thời sự phát lại sẽ đúng giờ đi ngủ. Thú tiêu khiển duy nhất là câu cá. Cứ như thế lặp đi lặp lại ngày qua ngày.
Đây là cuộc sống anh đã lên kế hoạch cho bản thân từ rất lâu trước đây.
Hôn nhân và tình yêu không nằm trong kế hoạch, vì không cần thiết.
Sự xuất hiện của Chúc Kinh Nho đã phá vỡ tất cả. Ha. m m. uốn thể xác mấy ngày qua càng lúc càng mãnh liệt, quần áo đã không còn đủ thỏa mãn.
Đêm khuya mất ngủ cùng sự trống rỗng kỳ lạ khiến Bách Thanh Lâm có thói quen đọc tin nhắn Chúc Kinh Nho gửi. Những xúc cảm sống động, sôi nổi, tràn đầy sức sống không ngừng tuôn ra từ những con chữ, bất ngờ khiến vũng nước đọng trong lòng anh gợn sóng.
Trong bóng tối Bách Thanh Lâm nhắm mắt lại. Anh thấy mình thật sự bệnh rất nặng rồi...
Thời gian trôi qua vun vút. Sáng ngày 31, Chúc Kinh Nho quyết định gọi cho Nhạc Xuyên.
"Thầy Nhạc dậy chưa?"
Nhạc Xuyên hít thở yếu ớt: "Chưa, bây giờ mới năm giờ sáng, có Lão Bách dậy rồi thôi. Em tìm cậu ta đúng không…"
"Không, tôi tìm anh."
"Hả??"
Chúc Kinh Nho: "Cho tôi biết số chứng minh thư của anh Bách được không?"
"Để làm gì… Thuê phòng có của em là được rồi…"
Chúc Kinh Nho đáp: "Tôi có người bạn là người mẫu người Anh, tuần sau cậu ấy đến Nam Hải, vừa khéo có thể giới thiệu để thầy Nhạc làm quen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!