Chúc Kinh Nho kéo khăn quàng lên rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Không biết do chịu sự tác động của hormone hay thứ gì khác mà đầu óc vốn khá tỉnh táo giờ lại như bị lửa thiêu cháy. Máu nóng xộc lên khiến tim y đập loạn xạ không theo quy tắc nào.
Y chưa từng bao giờ nghe lời đến thế, thật chết người.
Đi thang máy xuống tầng, tới chân thang máy, Chúc Kinh Nho không khỏi bật cười trước bộ dạng nóng lòng của bản thân. Khóe mắt, chân mày sục sôi sức sống tựa như quay về tuổi đôi mươi, có chút gì đó như lần đầu biết yêu.
Tiếc là tầng một "người đông như biển", lúc nha lúc nhúc, ánh đèn mờ ảo khiến nhìn không rõ. Chúc Kinh Nho mất một lúc vẫn không tìm thấy Bách Thanh Lâm, đành đứng ở chỗ khuất góc trên sân khấu nâng hạ, cúi đầu nhắn tin cho Bách Thanh Lâm.
[ Anh Bách, anh vào trong chưa? ]
Lần này tin nhắn trả lời tới trong một giây.
[ Ừ. ]
Chúc Kinh Nho bị một chữ "Ừ" đơn giản đó làm cho tim loạn nhịp. Đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn. Không nhớ rõ bao nhiêu năm trước, có người hỏi y mẫu người lý tưởng của y là gì. Lúc đó y đáp, nhất định phải là người có thể kiểm soát được y. Tốt nhất là tinh tế, thấu hiểu, có thể cùng y vui chơi điên cuồng.
Nửa câu đầu chắc chắn là được, nửa câu sau thì lại hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Bách Thanh Lâm...
Trong lúc mải chìm đắm trong suy nghĩ, Chúc Kinh Nho không để ý rằng vị trí góc mà y đang đứng đã bị ánh đèn trắng bao phủ, nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Thợ đánh sáng và DJ rõ ràng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để làm nóng bầu không khí tối nay.
Anh chàng DJ xăm trổ đầy tay cầm mic tiến về phía Chúc Kinh Nho: "Không biết hôm nay vị khách nào sẽ được ông chủ của chúng ta chọn để cùng chơi trò tình nhân đây."
Dưới sân khâu hò reo ầm ĩ, chiếc vòng hoa được bện khéo léo cũng đã được ném lên, vừa khéo rơi xuống cạnh chân Chúc Kinh Nho.
DJ hỏi: "Ông chủ chọn ai?"
Chúc Kinh Nho đảo mắt nhìn quanh, mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó nhặt vòng hoa lên. Hình xăm đỏ nơi cổ tay đến là gợi cảm và nổi bật. Ánh mắt y cẩn thẩn dừng lại ở từng người, như thể đang thực sự tìm kiếm "vị khách" mà mình ưng ý.
"Hôn một lần!"
"Hôn hai lần cũng được –"
"Hôn lưỡi, hôn ướt, hôn nóng bỏng, nói chung là phải hôn –"
…
Ánh đèn, theo Chúc Kinh Nho, cùng hướng về một nơi. Các vị khách lần lượt bật đèn flash điện thoại. Ở mép rìa ngoài cùng của sân khấu nâng hạ có một vị trí dành cho khách đơn, vì không thể thấy rõ chính diện sân khấu nên thường xuyên ế khách.
Bóng tối bị xua tan. Nhạc Xuyên hớn hở, nói với Lý Văn Tuyết: "Tôi biết mà, cậu ta không tới thì còn ai tới."
Hơi rượu cùng những âm thanh ồn ào rất giỏi trong việc xâm chiếm đầu óc, mê hoặc thần kinh. Chúc Kinh Nho nhẹ nhàng ném vòng hoa về phía người đàn ông đang đứng tựa lưng vào tường bên cạnh chỗ booth ghế, mắt nhìn chăm chú không chút che giấu.
Bách Thanh Lâm vắt áo khoác trên cánh tay, chiếc kính không gọng mới gác trên sống mũi khiến anh càng thêm lịch lãm và lạnh lùng. Đôi mắt không quen với ánh đèn nên hơi nheo lại. Anh dường như luôn luôn là người đứng ngoài thờ ơ quan sát, chuyện không liên quan đến mình nên không chút dao động.
Chúc Kinh Nho không nhịn được phá vỡ sự im lặng. Y dừng lại trước mặt Bách Thanh Lâm, cúi người hỏi: "Anh Bách muốn em làm gì?"
Bách Thanh Lâm nghe không rõ, xung quanh quá ồn ào, anh cũng không thích bị người ta nhìn ngó. Ánh mắt hơi ngừng lại ở vết nhéo trên gò má của Chúc Kinh Nho: "Cậu nói gì cơ?"
"Em bảo, em muốn hôn anh." Chúc Kinh Nho nói rất khẽ. Khúc nhạc tình ca da diết vang lên, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, DJ ở đằng xa đang đếm một hai ba, nhân viên pha chế đứng từ trên tầng hai thả cánh hoa xuống.
Chúc Kinh Nho rút một lá bài mới tinh từ chỗ booth ghế. Giữa biển hoa, như thể xung quanh không có ai, đòi một nụ hôn từ Bách Thanh Lâm.
Y vươn tay chạm vào sau gáy người đàn ông, nhẹ nhàng ấn lại gần má mình, sợi tóc lành lạnh.
Lá bài ngậm trong miệng tiến sát đôi môi nhạt màu của Bách Thanh Lâm.
Môi răng cắn nhẹ rồi mới truyền qua, cọ sát lên lá bài. Hơi thở hòa quyện, dính nhớp vô cùng.
Chiếc kính không gọng của Bách Thanh Lâm bị xô lệch. Gân xanh trên cổ tay nổi lên vì dùng sức quá mức. Anh nhìn nốt ruồi son gần trong gang tấc, tai ù đi, trong lòng như có một cơn mưa ồn ào đang trút xuống...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!