Chương 30: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Sau khi trời sáng, ánh nắng lọt qua khe rèm cửa. Phòng ngủ của Chúc Kinh Nho rất ít đồ đạc, ở tủ đầu giường có đặt một quyển lịch, mỗi ngày đều được đánh dấu bằng bút dạ đỏ bắt đầu từ ngày gặp Bách Thanh Lâm. Bên cửa sổ lồi [1] có một pháo đài được dựng lên từ những chiếc cốc cà phê bằng giấy sạch sẽ, đậm chất nghệ thuật.

Chúc Kinh Nho bị ánh sáng làm chói mắt, nheo mắt lại theo phản xạ. Y xuống giường kéo mở rèm cửa, sau khi làm quen thì tiếp tục phóng mắt nhìn ra xa.

Bên kia cầu là khu nhà nơi Bách Thanh Lâm sinh sống, cách không xa, đi bộ mười phút… Về đêm qua, tặng hoa xong thì tới bến cảng, gối đầu lên đùi Bách Thanh Lâm ngủ, rất thoải mái, sau đó thì y chẳng có chút ấn tượng nào.

Chúc Kinh Nho cúi đầu thấy có điếu thuốc dài đã tắt trong thùng rác. Y ngẩn người trong chốc lát, hình như trước khi ngủ y có ngậm thuốc lá.

Vì Bách Thanh Lâm chỉ hút Trầm Hương Tô Yên nên Chúc Kinh Nho cũng hút theo, yêu ai yêu cả đường đi.

Hương thuốc lá nhẹ nhẹ ấy còn vương lại mùi thơm nguyên chất, khiến người ngửi cảm thấy yên tâm.

Lúc đánh răng rửa mặt, Chúc Kinh Nho đứng trước gương rồi trầm ngâm sờ lên mặt. Hai má y ửng đỏ như bị ai véo.

Từ nhỏ tới lớn y có một tật xấu, khi ngủ nếu đã ngậm thứ gì vào miệng thì sẽ không nhả ra...

Buổi chiều quán cà phê Bờ Nam khá vắng khách. Ba mặt cửa kính sát đất có dán decal trong suốt liên quan tới lễ Giáng Sinh. Lý Văn Tuyết buộc túm mái tóc xoăn sóng lớn, miễn cưỡng đảm nhiệm thay vài trò nhân viên pha chế. Nhạc Xuyên thì mặc tạp dề nhận đơn order với vẻ chán chường.

Thợ làm bánh vừa bước vào đã cảm nhận được không khí hờn giận: "Chủ quán đâu rồi ạ?"

Lý Văn Tuyết cầm hộp hạt cà phê lên: "Đi câu cá rồi."

Chúc Kinh Nho đến quán cà phê khá muộn, còn chưa kịp hỏi han chuyện gì.

Lý Văn Tuyết trêu chọc: "Hôm qua cuỗm chủ quán đi mất ầm ĩ như vậy, rốt cuộc có thành công không?"

Chúc Kinh Nho cười đáp: "Số điện thoại lại bị chặn, Wechat cũng bị xóa kết bạn rồi."

Nhạc Xuyên từ bếp sau đi ra, trông thấy Chúc Kinh Nho thì không bỏ được bản năng thấy người đẹp là lập tức sán lại: "Nào, anh cho em mượn điện thoại, gọi cho cậu ta, muốn gọi thế nào thì gọi."

"Vẫn nên thôi." Chúc Kinh Nho rất giỏi trong việc giữ chừng mực. Dạo gần đây y theo đuổi quá gắt gao, giờ cũng nên buông tay cho người ta còn thở. Theo đuổi một người và thả diều có cùng nguyên tắc. Cao cao thấp thấp, không xa không gần mới là cách để giành chiến thắng.

Người ngoài không thể đoán được suy nghĩ của Chúc Kinh Nho. Y vừa dứt lời, Lý Văn Tuyết cho rằng Chúc Kinh Nho đã bỏ cuộc.

"Đừng thôi mà. Hay là thử lại lần nữa? Để anh chỉ em vài chiêu." Nhạc Xuyên tỏ vẻ tinh quái.

Chúc Kinh Nho trầm ngâm mân mê đầu ngón tay. Y hỏi Nhạc Xuyên xem có thể nói chuyện riêng được không.

Lúc tiễn Nhạc Xuyên về, Chúc Kinh Nho hỏi: "Anh thích hoa màu gì?"

"Nhất định là màu champagne."

"Những người còn lại trong quán thì sao?"

Nhạc Xuyên đang thắc mắc không biết Chúc Kinh Nho định làm gì, mười phút sau hắn cuối cùng đã hiểu như thế nào mới là biết chơi.

Chiếc xe tải lại một lần nữa rầm rộ đỗ lại trước cửa quán cà phê. Một số ít hoa hồng được cắt tỉa rồi cắm vào bình. Đáng sợ nhất là "cây hoa hồng" được tạo thành từ một đống lớn hoa hồng chất chồng lên nhau rồi cố định lại, nhân danh đón Giáng Sinh mà được quấn đèn màu nhấp nháy. Khoảnh khắc bật công tắc, ánh đèn vàng ấm áp và những bông hồng bổ trợ cho nhau, cực kỳ rực rỡ và chấn động.

Nó được đặt trước cửa quán cà phê, hấp dẫn một nhóm khách hàng. Nhạc Xuyên lập tức đặt bình cắm hoa hồng lên từng chiếc bàn trong quán. Sau khi hoàn thành, hắn phấn khích gọi điện cho Bách Thanh Lâm.

Bị cúp mày. Được lắm, gọi thêm lần nữa...

Khi cuộc gọi được kết nối, Bách Thanh Lâm đang câu cá bên bờ hồ. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cần câu, mắt nhìn chằm chằm mặt nước không rời.

Ông lão lớn tuổi bên cạnh nhắc nhở: "Cắn câu rồi, mau mau, thu dây đi."

Bách Thanh Lâm từ tốn kéo lên, câu được một con cá diếc khá nặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!