*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa đêm tuyết lái xe tới tỉnh khác, đi hàng ngàn cây số chỉ để tặng một xe hoa hồng, thực hiện lời nói thuận miệng thốt ra. Bản thân hành động này cũng đã quá mức bốc đồng, liều lĩnh và không màng tới hậu quả.
Bách Thanh Lâm chắc chắn bản thân anh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Ở người trưởng thành tồn tại một sự hiểu ngầm rằng cần phải biết giới hạn được mất, phải nhìn trước ngó sau, phải giữ thể diện, phải có lòng tự trọng. Sự trao đi mà không cần hồi báo hoàn toàn là chuyện viển vông. Anh khẽ gảy tàn thuốc ở điếu thuốc kẹp trên tay phải, biểu cảm vẫn như ban đầu. Anh lặng thinh nhìn thẳng vào mắt Chúc Kinh Nho, đôi con ngươi tối sầm trong thoáng chốc rồi nhanh chóng được che giấu.
Tuổi tác và kinh nghiệm khiến cách đối nhân xử thế của anh lý trí như một tảng băng. Bách Thanh Lâm từ chối mọi nguồn nhiệt lại gần, chỉ có duy nhất một tật xấu là dễ mềm lòng.
Chúc Kinh Nho thấy càng lúc càng đông người vây quanh thì lập tức muốn bỏ chạy. Hoa là dựa vào sự nhiệt tình dạt dào, muốn tặng bèn tặng, người cũng vậy. Y muốn dẫn Bách Thanh Lâm cùng bỏ chạy, chạy khỏi đám đông, đi đâu cũng được.
Chúc Kinh Nho vươn tay kéo nhẹ tay áo của Bách Thanh Lâm, ánh mắt chân thành và thẳng thắn: "Đi với em không?"
Đêm Giáng Sinh tuyết rơi.
Một chiếc xe tải thùng lửng[1] xuất hiện tại đại lộ Ngân Hạnh. Nó vui vẻ lao về phía trước, bên trong chất đầy các loại hoa hồng đủ màu sắc. Cánh hoa đung đưa trong gió, tự do tự tại. Một khung cảnh đẹp tươi và lãng mạn vô cùng...
"Mùa đông Nam Hải quá ít hoa nên em đã tới Vân Nam một chuyến. Lại nghĩ lễ Giáng Sinh phải làm tưng bừng, bèn tới thẳng Cam Túc chọn một cây thông Noel. Đi qua đi lại, cây thì được nhân viên chuyên trách vận chuyển tới sớm, còn hoa thì em muốn tự mình mang tới." Chúc Kinh Nho xoay vô
-lăng, mắt không ngừng liếc về phía người ngồi ở ghế phụ lái, vừa báo cáo hành trình vừa mỉm cười.
Bách Thanh Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ừ" một tiếng hờ hững có vẻ như không hứng thú.
Chúc Kinh Nho nhân lúc đợi đèn đỏ, dứt khoát quay đầu sang nhìn chằm chằm người kia, rất hư hỏng, tràn đầy sự tò mò. Y nhanh chóng phát hiện mắt của Bách Thanh Lâm dường như không tập trung vào một điểm nào, tư thế ngồi cũng hiếm khi không ngay ngắn như vậy. Lúc tàn thuốc làm bỏng đầu ngón tay, phải mất một nhịp anh mới chớp mắt.
Chúc Kinh Nho không nhịn được, hỏi: "Anh Bách, đã từng có ai nói anh rất dịu dàng chưa?"
Hai chữ này chẳng hề liên quan gì tới con người Bách Thanh Lâm. Anh cau mày, liếc Chúc Kinh Nho: "Chưa từng."
"Em là người đầu tiên sao?"
"Ừ."
"Anh tốt tính thật." Chúc Kinh Nho đã nói như vậy: "Từ chối người khác cũng chẳng nặng lời, quá lịch sự và tôn trọng. Rõ ràng đã rất mất kiên nhẫn rồi nhưng vẫn kiềm chế bản thân để không nổi nóng."
Bách Thanh Lâm lâu sau mới lên tiếng: "Tôi từng cảnh cáo cậu rồi."
"Bóp cổ có tẹo, không đủ hung dữ, không dọa em chạy được đâu."
"…"
Chúc Kinh Nho đợi đến lúc đèn xanh, mắt nhìn thẳng về phía trước, thuận miệng gọi một tiếng "Anh Bách".
Bách Thanh Lâm cũng "ừ" coi như đáp lời.
Tim Chúc Kinh Nho lập tức đập rộn. Sao có thể dịu dàng thế chứ, chẳng qua giấu kín, cần có người kiên trì phát hiện ra...
Xe dừng lại tại một bến cảng cũ cách xa trung tâm thành phố Nam Hải. Ngư dân không thường lui tới, chính phủ cũng không cho phép tiếp tục khai thác nên nơi đây rất hoang vu. Có tàu hàng bị bỏ rơi ở vùng biển nông, dập dềnh theo sóng biển cuộn trào, bao nhiêu năm tháng cũng không thể xóa đi sự cô độc của con tàu đắm.
Cũng chính vì con tàu này mà nhiều năm về trước, Chúc Kinh Nho đã quyết định mới mở quán bar ở Nam Hải.
Cửa xe chưa mở chốt, không khí bên trong ngột ngạt nóng bức. Ánh mắt Chúc Kinh Nho nhìn Bách Thanh Lâm thật sự không hề trong sáng, lời nói cũng không đứng đắn: "Anh đã nghĩ ra cách để từ chối chỗ hoa này, sau đó bắt em tránh xa anh ra chưa?"
Bách Thanh Lâm: "Đang nghĩ."
Chúc Kinh Nho phì cười: "Không sợ bây giờ em sẽ hôn anh sao?"
Đường cằm dưới của Bách Thanh Lâm sắc cạnh, dáng vẻ khi khói thuốc thoát ra từ khóe miệng quá đỗi quyến rũ. Anh nói với giọng bình tĩnh: "Tự cân nhắc hậu quả đi."
"Anh Bách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!