*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Trầm lái xe tới dưới nhà Bách Thanh Lâm chờ. Không lâu sau, Chúc Kinh Nho đi xuống, dáng đi rất đỗi huênh hoang, lẳng lơ tới cùng cực, nét mặt cũng rất khó tả, rõ ràng đã làm ra chuyện gì đó khuất tất.
"Mày làm gì khiếm nhã với người ta rồi à?" Đường Trầm mạnh dạn hỏi.
Chúc Kinh Nho ngồi vào ghế phụ lái: "Không có."
"Thế mày cười cái gì?"
"Vui."
"???"
Chúc Kinh Nho đột nhiên lẩm bẩm: "Vừa nãy anh ấy không tức giận cũng không mắng mình."
Đường Trầm lại muốn chết rồi. Sao trông tên này có vẻ rất tiếc nuối vậy?Xe chạy suốt đêm ra khỏi Nam Hải, đi thẳng về hướng Nam. Nửa đêm đổi sang Chúc Kinh Nho cầm lái, lúc dừng ở trạm xăng y đăng lên trang Khoảnh khắc chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Muốn uống cà phê.
Đêm đó, người thức trắng đêm còn có Bách Thanh Lâm. Mọi thứ đều bình thường, đầu đông, gió rất lớn, bình thường đến mức không có gì đáng nhớ.
Thế nhưng Bách Thanh Lâm nhớ rõ bản thân sau khi cánh cửa đóng lại đã ngồi bất động trên sofa, khó lòng bình tĩnh lại nhịp tim đập loạn. Anh không nghe rõ tiếng đưa tin thời sự từ TV, bên tai là sự yên ắng chết chóc ầm vang.
Bách Thanh Lâm không hiểu sao lại nhớ đến câu hỏi trong cuộc gọi video trước của Chúc Kinh Nho: "Anh ghét em sao?"
Hẳn là… không.
Tròng kính bị hơi nóng làm mờ, đồng tử của Bách Thanh Lâm co rút dữ dội. Đôi môi mà anh nhìn thấy có hình dáng rất xinh đẹp, ẩm ướt và phiếm hồng, từng đường vân môi đều rõ nét.
Khung cảnh hôn lên tròng kính kia, hai chữ "theo đuổi" đã không còn phù hợp để miêu tả hành động của Chúc Kinh Nho.
Bách Thanh Lâm nhíu mày cúi đầu, không ngừng điều hòa hơi thở rối loạn. Sau cùng, anh buông thõng tay, có chút chật vật tháo kính xuống rồi ném mạnh vào thùng rác như cách anh đối xử với đóa hồng kia...
Nhạc Xuyên đi chơi đến ba giờ sáng mới về. Vừa đẩy cửa vào, hắn đã thấy Bách Thanh Lâm vẫn đang ngồi trong phòng khách xem chương trình thời sự phát lại, phòng không bật đèn. Hắn không chút ngạc nhiên, hỏi: "Lại mất ngủ à?"
Bách Thanh Lâm im lặng không đáp.
Nhạc Xuyên đề nghị: "Đi tắm nước nóng rồi uống thuốc ngủ đi, không được nữa thì uống chút rượu cho dễ ngủ."
"Ừ." Bách Thanh Lâm bước vào phòng ngủ, mở nước lạnh khiến nhiệt độ giảm mạnh, lạnh thấu xương. Anh cởi bỏ hết quần áo, bàn tay gân guốc đặt lên gạch men, muốn dập tắt hoàn toàn sự bức bối trong lòng, nhưng mong muốn ấy lại rất khó để giải quyết.
Đuôi tóc của Bách Thanh Lâm dần ướt nước. Những giọt nước chảy dọc theo đường sống lưng. Cơ bắp anh mượt mà không quá lố. Làn da trắng lạnh, đôi môi nhạt màu căng cứng. Anh cúi đầu, phản ứng chậm mất một nhịp. Căn bệnh bị kìm nén nhiều năm đột nhiên trào dâng như thủy triều, khiến anh cảm thấy quá đỗi trống rỗng, xuất hiện phản ứng s. inh l.ý.
Không liên quan đến người khác.
Chỉ là d. ục v. ọng s. inh l.ý.
Tiếng thở dốc bị đè nén tới rất khẽ, rất khẽ. Bách Thanh Lâm khép hờ mắt, ngậm lấy một điếu thuốc. Trong đêm khuya, tiếng quạt thông gió trong phòng tắm như bị phóng đại, quấy rầy giấc ngủ của người khác...
Một tuần trôi qua trong chớp mắt, buổi chiều quán cà phê tạm thời vắng khách. Bốn người Đông Ngâm, Nhạc Xuyên, thợ làm bánh và Lý Văn Tuyết vừa chơi bài vừa trò chuyện.
"Hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai là lễ Giáng sinh." Nhạc Xuyên nhắc tới, "Quán bar phía đối diện có trồng một cây thông Noel rất lớn, treo đầy đèn màu."
"Hoàng Sâm bảo do anh Chúc cất công chạy tới Cam Túc mang về đó." Đông Ngâm đang xào bài.
"Đi xa như vậy chỉ vì một cái cây, cũng chỉ có cậu ta." Lý Văn Tuyết cười đùa.
Nhạc Xuyên gập ngón tay: "Nói đến đây, lâu rồi không thấy bóng dáng em ấy, gần hai tuần rồi nhỉ."
Lý Văn Tuyết đùa cợt: "Chắc là hết gian tình rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!