Chương 18: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Trầm đương nhiên biết rõ mấy chai bia chẳng là gì với Chúc Kinh Nho, nhớ lại ngày xửa phải trộn rượu trắng với Hoàng Tửu[1] mới khiến y xỉn quắc cần câu.

"Lão Trung tưởng mày còn ốm chưa khỏe nên bắt tao phải lôi mày tới."

Chúc Kinh Nho chống cằm thẫn thờ, chỉ khi đi ngang qua quán cà phê mới mở mắt nhìn.

"Nhìn cái gì, người ta cũng không ở trong đó. Nói đi, mày đang nghĩ gì vậy?" Đường Trầm hỏi: "Sao đang yên ổn lại muốn đổi chỗ ở?"

"Muốn đổi thì đổi thôi, cần gì lý do." Chúc Kinh Nho nói rất tùy hứng. Cảnh vật bên ngoài giống như con người y, thay đổi không ngừng, nghĩ gì làm nấy, không có hằng số, đến đi tự do...

Rất nhanh đã tới điểm đến. Khu ổ chuột của thành phố Nam Hải phần lớn là những tòa nhà cũ kỹ cùng những con hẻm quanh co. Sau khi đỗ xe hai người đi bộ vào trong. Cửa phòng khám treo một tấm biển đỏ tươi: "Không chữa bách bệnh, Đông y tổ truyền, muốn tin thì tin." Nét chữ rồng bay phượng múa là từ Chúc Kinh Nho.

Đẩy mở cánh cửa nhựa, lão Chung mặc đồ Thái Cực Quyền đang dùng kim châm biến ma

-nơ

-canh thành con nhím, quay sang trừng mắt với bọn họ: "Nhanh lên. Tôi có hẹn đi nhảy quảng trường, đưa tay đây."

Chúc Kinh Nho nhìn thấy con nhím liền mỉm cười thân thiện, ngoan ngoãn hợp tác.

"Thằng nhóc này, nghe tôi nói. Cảm cúm là bệnh nghiêm trọng, muốn sống thêm vài năm nửa thì mua bình rượu thuốc kéo dài tuổi thọ, chỉ 888, khỏe mạnh trường thọ, cậu mang về nhà." Ông lão sau khi bắt mạch thì có chút tự tin.

"Không mua." Chúc Kinh Nho ngẩng đầu: "Nhưng sang năm nhất định sẽ mời ông uống rượu."

Nắm tay lão Chung cứng lại: "…"

Chúc Kinh Nho vô cùng nghiêm túc: "Uống rượu hỷ của tôi."

Đường Trầm bị liên lụy, bị lão Chung đá ra ngoài cùng Chúc Kinh Nho. Một tiếng gầm đầy uy lực mà hàng xóm xung quanh đều nghe thấy: "250 tệ một lần, chỉ hỗ trợ Alipay!!"

(Alipay: nền tảng thanh toán trực tuyến của Trung Quốc, gần tương tự VNPAY của Việt Nam)

Đường Trầm ngơ ngác: "Sao không thể dùng Wechat?"

Chúc Kinh Nho kiên nhẫn giải thích: "Hôm trở về Nam Hải, tao đến nghiên cứu cách trèo tường nhà lão trước, không cẩn thận giẫm nát bắp cải lão trồng nên bị chặn rồi."

"…" Đường Trầm cạn lời, muốn chửi nhưng rồi nghĩ lại lại thấy quá bình thường, làm bạn với loại người thần kinh này ngày nào hắn cũng được mở mang tầm mắt. Hắn hỏi: "Lần này là thật à?"

"Không giả được." Chúc Kinh Nho khó lòng đưa ra được lý do. Quan hệ giữa người với người kỳ diệu tới mức không lời nào diễn tả được, rất khó nói. Hiện tại mỗi ngày y đều nhắn một tin cho Bách Thanh Lâm, tiếc là đối phương chưa từng trả lời, nhưng cũng không chặn.

Người trưởng thành phải để chút đường lui cho nhau, cũng tiện cho Chúc Kinh Nho lợi dụng cơ hội từ từ tiến tới. Y nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay.

"Nếu tao không đi ngang qua thì mày tính làm gì, cho địa chỉ để người ta đưa mày về nhà, sau đó thuận theo tự nhiên?"

"Anh ấy sẽ không đích thân đưa về."

"Té ra gần hai tháng rồi mày vẫn chưa tiến triển được chút nào."

Chúc Kinh Nho không ngẩng lên: "Tao thích cách anh ấy hờ hững với tao."

Đường Trầm nổi da gà khắp cánh tay. Chưa từng thấy Chúc Kinh Nho động lòng nên hắn suýt nữa quên mất tên cáo già này có khẩu vị đặc thù, người ta càng lạnh lùng thì y càng hứng thú, đúng là kẻ thích bị ngược đãi.

Chúc Kinh Nho ngửa đầu nhìn ống khói trên mái nhà, làn khói trắng mang theo hơi nóng thoát ra, bay về nơi phương xa: "Người anh ấy rất ấm áp."

Cũng rất thơm.

Mùi trầm hương thoang thoảng hòa trộn cùng mùi thuốc lá, muốn ngửi thêm lần nữa...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!